[Không khóa, hôm nay cửa không khóa!] Lê Anh Thơ nằm trong ổ mèo kinh ngạc khi Hagiwara Kenji rời cửa.
Nhanh chóng ổn định tinh thần, đợi hồi lâu chút nữa Lê Anh Thơ mới dám rời phòng đi chơi. Thấy đợi cũng đủ lâu, cô thuần thục mở cửa rời phòng. Dọc hành lang không bóng người giúp cô yên tâm hơn, vừa đi cô vừa tính toán tạm thời ở lại đây một thời gian chờ đến khi sức mạnh đủ lớn thì mới rời khỏi nơi đây, thuận tiện vạch ra kế hoạch cứu mấy anh nữa chứ.
Dù sao an ninh của ngôi trường này cũng an toàn, tội phạm nào ngu mà chọc vào nơi đây chỉ có con đường ăn cơm nhà nước dài hạn thôi nha. Vấn đề an toàn đã được giải quyết, chỗ ngủ thì Lê Anh Thơ có thể tùy tiện tìm một căn phòng nào đó hay trên ghế sô pha đâu đó ngủ là được rồi, uống nước thì có thể tìm vòi uống nước trong sân thể dục, vấn đề giải quyết nỗi buồn thì có WC rồi nên không lo, còn đồ ăn thì có nhà ăn lo rồi, à mà giờ cô đang sống ké phòng Hagiwara Kenji nên chắc tạm thời không cần đâu.
Hơn nữa điều khiến Lê Anh Thơ này thích thú nhất là có thể quang minh chính đại ăn đậu hủ của nam thần a. Lần tới nên thử idol Furuya Rei của mình trước rồi đến bạn thân thuở bé của anh là Morofushi Hiromitsu và cuối cùng là người sau này đạt danh hiệu “người chồng đoản mệnh”-Matsuda Jinpei. Nghĩ đến đây cô bắt đầu hưng phấn vô cùng đến nỗi ứa nước miếng tràn ra miệng, cả người lân lân như trên thiên đường, bước đi loạn choạn.
À mà trước tiên mình cũng nên giải quyết cái thứ sinh vật ghê tởm hôm qua nhìn thấy mới được a~
Nếu cứ để nó cứ nhởn nhơ sống như thế sẽ nguy hiểm cực kì đây.
Có nên dụ nó đến chỗ mấy người áo đen chuyên sử lý chúng không đây ta, dù gì người ta cũng thuộc nhà nước nên cũng yên tâm đôi chút, mà xét theo sức mạnh của nó thì ít ai xử lý được nó a!!
Lê Anh Thơ vừa đi vừa nghĩ cách ứng phó sao cho hợp lý đối với sinh vật ghê tởm bắt gặp hôm qua, càng nghĩ cô càng đau đầu. Rốt cuộc thì chênh lệch sức mạnh giữa nó với Lê Anh Thơ quá cao, với sức mạnh hiện tại cô chỉ đủ sức diệt mấy con từ bán cấp 2 trở xuống thôi. Nhớ cái hồi cô giao đấu với một con cấp 2, xém tí nữa là toi mạng mèo nhà cô luôn ấy chứ, may thay con đó dường như bị ai đó đánh cho bị thương trước đó rồi nên cô mới đánh thắng được nó tuy vậy nó cũng chẳng dễ xơi tí nào. Mất gần cả nữa cái mạng mèo này mới xử lý nó xong, hậu quả là Lê Anh Thơ bất tỉnh hơn 3 ngày với đống vết thương do trận chiến gây ra, hồi đó tàn tạ ghê lắm, ai nhìn vô cứ tưởng bé mèo bị ai đó bạo hành không đấy.
Giờ nghĩ lại thấy ớn nha!!
[Nghe phong phanh là có trường để đào tạo dành cho những người này mà ít lắm, chỉ có hai cơ sở thôi a. Một ở Tokyo và một ở Kyoto.] Lê Anh Thơ nhớ tới một đoạn hội thoại trước kia cô từng nghe lỏm.
[Liệu rằng giảng sư nơi đó có đủ sức tiêu diệt nó không đây ta.] Lê Anh Thơ lo lắng trong lòng.
[Thôi chỉ còn cách này! Biết vậy mình đành phải nhờ vào mạng lưới động vật nơi thành phố này để nghe ngóng xem sao. Hy vọng tìm thấy cơ sở ở Tokyo này để tìm cách dẫn họ tới chỗ con đó thôi!] Lê Anh Thơ thầm hạ quyết tâm tìm kiếm tung tích cái trường đó ở Tokyo này cho bằng được.
Hồi Lê Anh Thơ mới chuyển sinh sang đây chưa rành nhiều thứ, nhưng nhờ tài ngoại giao thừa hưởng từ người bà ngoại từng kiêm chức vụ ngoại giao trong bộ máy nhà nước, nên nhanh chóng nắm bát được nhiều thông tin từ mấy động vật hoang ở trong thành phố. Từ đó nên biết chỗ cần tránh hay chỗ an toàn để đến, mà công nhận giao tiếp với mấy con chó mèo hoang mệt hơn cả người nữa chứ.
“Ọt ọt ọt ~~~” Một tiếng kêu khá ngại ngùng vang lên từ bụng của Lê Anh Thơ khiến cô ngượng đỏ mặt, may thay nhờ vào bộ lông đen tuyền vốn có mới che dấu được [Chắc mình nên tìm cái gì đó lót bụng trước cái đã.]
Lần theo con đường lúc trước đến nhà ăn, thừa dịp thời gian ăn sáng của học viên vừa mới kết thúc, cơm trưa cũng chưa bắt đầu chuẩn bị nên nhân viên nhà ăn không có vội vàng, bé mèo đen lần mò thám thính xung quanh nhà ăn một hồi nới dám hành động, khẽ nép cả ngươi hòa vào góc tối mà nhìn.
Dựa vào thính giác nhanh nhạy với âm thanh, cơ thể linh hoạt cùng với thể hình nho nhỏ của một bé mèo đen mà ngụy trang nên Lê Anh Thơ không mất quá nhiều thời gian cùng thể lực để lẩn trốn trong nhà ăn. Bởi vì đây là thời gian đi làm của nhân viên nên các cửa luôn ở trạng thái mở, mon men đi theo mấy nhân viên tại đây một hồi cô mới tìm được nơi cất giữ thực phẩm.
Bên trong có hàng loạt kệ hàng được đặt ngay ngắn chỉnh tề với nhiều loại nguyên liệu nấu ăn đặt trên kệ, các thùng dầu ăn xếp thành hàng gần đó cùng các loại túi gạo và các loại túi bột xếp chồng lên nhau. Tủ lạnh đặt dựa tường cũng đầy ấp thịt cá cùng các loại đồ ăn tươi sống.
Ngửi ngửi xung quanh cho đã cái mũi, mùi hương tỏa ra từ xúc xích hấp dẫn bé mèo đen lại gần. Một cây xúc xích to tròn đặt trên kệ hàng không quá cao đầy cám dỗ. Cái độ cao này đối với Lê Anh Thơ chẳng có chút khó khăn nào để nhảy lên, nhưng hiện tại cô cũng chẳng thiếu đồ ăn nên cũng không tính toán ăn nó. Chẳng qua ngửi mùi cho đỡ nghiền thôi.
Tuy vậy càng ngửi càng thèm khiến Lê Anh Thơ khóc ròng trong tâm.
Tiếng mở cửa vang lên khiến Lê Anh Thơ giật mình [Có người vào!!], cô nhanh chóng tìm chỗ trốn. Một nhân viên mặc đồng phục bước vào, xách lên mọt túi gạo lên vai liền rời khỏi đó, trước khi rời đi còn tiện tay đóng cửa lại.
[Xem ra lần sau đến đây ăn, nhớ phải cẩn thận kẻo bị nhốt bên trong a, nếu có sẽ khó thoát khỏi nha] Lê Anh Thơ trong lòng thầm ghi nhớ.
Lê Anh Thơ đem nơi này là chỗ để đồ ăn dự trữ cho chính bản thân cô. Tuy sau này có khả năng là một con mèo ăn trộm đành phải xin lỗi thôi, vì để có thể sống, mấy điểm mấu chốt trong đạo đức đành phải hạ thấp một chút xíu thôi.
Nhưng Lê Anh Thơ bảo đảm tuyệt đối không tùy tiện ăn quá nhiều hay ăn hết sạch, mỗi lần ăn sẽ chỉ ăn chút ít thôi. Cô sẽ nỗ lực cố gắng không để ai phát hiện ra sự tồn tại của cô, nên tuyệt đối không ăn nhiều.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng vẫn thấp thỏm lo âu. Từ nhỏ đến lớn Lê Anh Thơ luôn được giáo dục cẩn thận thành một người tốt (dù lâu lâu có kéo đàn đi đánh nhau túi bụi), không nghĩ đến hóa thành mèo phải đành đi ăn trộm như thế này.
Đi dạo chung quanh một chút xem có nơi nào có tìm đồ ăn không trước đã. Tìm tòi chập hồi thì chỉ biết chỉ có nhà ăn này mới có cơm cho cái bụng mèo này, cho nên tính toán mở rộng phạm vi ra ngoài trường xem sao.
Ngồi trốn nơi kẹt cửa quan sát, nhân viên nhà ăn bên ngoài không nhiều lắm, có mấy người đang tụ nhau nói chuyện phiếm. Lê Anh Thơ men theo góc tường nơi góc khuất định rời đi, đột nhiên một màu đỏ tươi bắt mắt rơi vào tầm mắt của cô. Liền quay đầu về phía đó nhìn, cách cô không quá xa là một trái táo đỏ mọng tươi mới thu hút cô.
Lê Anh Thơ quay đầu nhìn xung quanh mình, hình như nơi này dùng để đựng những nguyên liệu đã được rửa sạch. Có lẽ nhân viên phụ trách rửa táo không cẩn thận để một quả táo lăn xuống đây, dường như không ai để ý đến nó nha~
Cái mùi thơm ngọt từ quả táo không ngừng dụ dỗ Lê Anh Thơ nhìn chằm chằm quả táo. Cuối cùng không thể cưỡng lại sức hấp đẫn từ quả táo mang lại mà bốn cái chân mèo liền chuyển hướng về phía nó, dùng cái miệng mèo có chút nhỏ so với kích thước quả táo ngậm nó lên, bốn cái chân nhanh chóng rời khỏi khu cất đồ ăn này.
Một bóng đen lao vun vυ't ra khỏi nhà ăn mà không một ai hay biết.
Bé mèo đen dựa vào góc tường bên ngoài khu nhà ăn ngồi nghỉ chút, quay đầu nhìn lại lối đi cho nhân viên nhà ăn, thấy không ai gần đó, nhịp tim đập thình thịch dần chậm rãi khôi phục lại như lúc ban đầu.
Yes! Thành công!
Một giọt nước táo chảy dọc theo răng nanh cắn vào quả táo xuôi vào trong miệng.
[Cái quả táo này đủ ngọt a!] Lê Anh Thơ vui sướиɠ trong lòng khi vớt được một quả táo thơm ngon này [Chình là hiện tại không thể ăn nó, trái cây rớt trên mặt đất khẳng định sẽ dính bụi, muốn tìm chỗ nào đó rửa sạch nó trước cái đã]
Bé mèo đen định ngậm quả táo rời đi, đột nhiên cả người cứng đờ, hướng đầu về phía bên trái nhìn cái lùm cây. Một cặp mắt mèo quen thuốc như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô.
“Ngao ô ngao ô…” [Con mèo đen kia, hôm nay ta sẽ đánh lại mi!!] Một con mèo trắng toàn thân đang xù lông bộ dạng hung dữ nhìn về phía Lê Anh Thơ, giọng đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
[Cái con mèo này, sao mà phạm vi hoạt động của nó lớn dữ vậy trời! Chẳng lẻ cả cái ngôi trường này là địa bàn của nó à! Con này xem ra là boss ở đây rồi. Bảo sao mà…] Lê Anh Thơ mắt cá chết nhìn cái con mèo trắng đứng đối diện, chả biết nên dùng từ ngữ nào để nói lên tình cảnh này nữa.
Lê Anh Thơ một chút chả muốn cùng con mèo này đánh nhau tí nào cả, tuy lấy cái thực lực được buff mà để đánh nó thì thấy hơi kì kì. Còn nếu không dùng thì cho dù bên nào thắng đều mang một thân thương tật nha, loại sự tình tốn công vô ích này nên lơ đi là tốt nhất.
Hơn nữa Lê Anh Thơ chả muốn tham gia vào mấy vụ tranh dành địa bàn của mấy con mèo, ở chung trong hòa bình không tốt sao?
Đáng tiếc khả năng tư duy của loài mèo có hạn, mèo hoang bên ngoài có cách sinh tồn của nó, đặc biệt là loại mèo có bộ dáng vô hại nhỏ bé như Lê Anh Thơ đây, nếu cô không đánh thắng nó thì có lỗi với mấy cái mùa xuân của cô nha~
[Cái con mèo trắng này bảo sao nãy giờ nghiêm túc ghê a~] Lê Anh Thơ quan sát con mèo trắng vừa nhìn quanh tìm đường rời đi [Dù thế nào đi nữa Lê Anh Thơ ta đây không phải nơi dễ chọc đâu nha. Nếu bà đây dùng toàn lực có khi nó trở thành bãi thịt xay nát vụn rồi.]
Lê Anh Thơ không chút nào thả lỏng miệng ngậm quả táo, quay đầu liền chạy ngay. Vốn muốn chạy đến khu dạy học, kết quả giữa đường ngày càng có nhiều học viên qua lại, tan học à?
Ca này khó nha, Lê Anh Thơ hiện đang ngậm một quả táo trong miệng nên dễ khiến người khác chú ý đến nha.
Chỉ có thể thay đổi phương hướng chạy thôi, hướng về phía lối đi nhỏ gần đó, bốn cái chân mèo nhỏ ra sức chạy nha nhất có thể. Nhìn thấy con đường này dẫn đến một khu vực vắng vẻ. Không biết nơi đây dùng để làm gì, nhưng có điều không ai ở đây cả.
Lê Anh Thơ nhanh chân chạy vào một khu nào đó, phát hiện biên trong toàn là kệ sách, cùng hàng đống sấp giấy xếp chồng lên nhau, cuối căn phòng là dãy bàn máy tính. Có thể nơi đây là thư viện hay phòng lưu trữ hồ sơ.
Đôi tai tam giác mèo hơi động, Lê Anh Thơ nghe được tiếng bước chân của con mèo trắng bên ngoài đang sắp đuổi tới gần đây. Đều là mèo nên khứu giác cả hai đều rất nhạy do đó khá phiền à nha.
Bắt lấy thời gian ngắn ngủi, nhẹ nhàng lén lút chạy đến cửa phòng thứ hai, trong đầu thầm nghĩ nên ra vườn hoa trường để thưởng thức quả táo này, hiện giờ đang có rất nhiều người qua lại gây khó khăn đây.
“Ngao ô ngao ô…” [Đứng lại cái con mèo đen kia!!] Tiếng gào cao vυ't của con mèo trắng ở phía sau vang lên, Lê Anh Thơ quay đầu lại quăng cho nó ánh mắt hờ hững khinh thường.
Bé mèo đen đang thả lỏng cơ thể mình liền căng thẳng, đâm đầu e về phía lùm cây trước mặt mà nhảy, tạm thời ngăn trở tầm mắt của cái con mèo kia. Chờ đến con mèo trắng nhảy vào lùm cây đó thì bé mèo đen liền nhảy ra khỏi đó mà nhảy về phía lùm cây khác.
Matsuda Jinpei vừa đi vừa ngáp trên con đường trong vườn hoa, chỉ nhìn thấy vụt qua trước mặt mình một bóng dáng đen đỏ nào đó, theo sau nó là một bóng dáng trắng xóa đang dí theo nó.
Đây là có chuyện gì đang xảy ra!!
Matsuda Jinpei khựng người lại, cố nhìn kĩ chuyện đang diễn ra. Chỉ thấy ai kia “Phạm nhân trốn nhà” lại tái phạm đang ngậm một quả táo trong miệng với kích thước quá sức với thể hình của nó mà chạy, phía sau nó là con mèo trắng đang ra sức đuổi theo nó. Nhìn cái bản mặt của con mèo trắng như đang muốn tức cả máu, vừa gắng sức chạy vừa phát ra âm thanh gầm gừ uy hϊếp hướng về phía con mèo đen, cái quê của nó là dí không kịp cái con mèo đen dù nó chỉ là một bé mèo con.
“Phụt hahahaha…” Nhìn cảnh tượng trước mặt khiến Matsuda Jinpei không thể nào mà nhịn cười.
Nhìn bộ dáng của con mèo trắng không đánh là không bỏ qua, Matsuda Jinpei liền đứng chắn trước lùm cây trước mặt nó: “Sao có thể ỷ lớn hϊếp nhỏ!”
[Ai? Âm thanh này có chút quen tai thế. A là Matsuda Jinpei!] Lê Anh Thơ mừng thầm trong lòng.
Hôm nay thật may mắn với Lê Anh Thơ, nhanh chân đổi hướng chạy về phía Matsuda Jinpei. Tới ngay phía dưới ống quần anh, khống chế tốt lực đạo ở móng vuốt để không hư bộ đồ anh khi cô trèo, nhanh nhào vào lòng anh nằm. Con mèo trắng ở phía sau vội dừng bước cách Matsuda Jinpei vài bước chân.
“Ngao ô ngao ô…” [Đáng giận! Con mèo đen chết tiệt!] Con mèo trắng không cam lòng mà hướng bé mèo đen gầm gừ giận dữ.
“Đi đi.” Matsuda Jinpei xua đuổi con mèo trắng. Có vẻ cái bản mặt cau có của thanh niên cao ráo này có lực uy hϊếp nên mèo trắng liền lui vài bước rồi trốn vào lùm cây.
“Quá đã!” Lê Anh Thơ trong lòng vỗ tay khen ngợi Matsuda Jinpei. Ruốt cuộc cô có thể nghỉ ngơi một chút, cái miệng nhỏ nãy giờ ngậm quả táo có chút tê mỏi. Đang lúc bé mèo đen nhả quả táo từ miệng ra, bốn cái chân mèo nhanh ôm nó vào lòng, đột nhiên một bàn tay to lớn trực tiếp cầm quả táo đỏ mọng lên.
“Quả táo này lấy từ đâu?” Matsuda Jinpei nhìn bề mặt quả táo có dấu rắng mèo, sau lại nhìn con mèo đen trong lòng mình.
Trả lời Matsuda Jinpei là đôi mắt tím to tròn đầy vô tội từ bé mèo đen.
“Hầy.” Matsuda Jinpei thấy mèo con mệt đến nỗi thè lưỡi ra ngoài mà không biết, dù thế vẫn nhớ thương quả táo trong tay anh, cố vươn móng vuốt lấy về.
“Đồ ham ăn.” Đầu xoăn Matsuda Jinpei nhếch mép cười.
Lê Anh Thơ ngồi xổm trên ghế đá dài với khuôn mặt ngơ ngác. Cô nhìn khăn giấy được trải ra trê ghế, rồi nhìn hành động tiếp theo của Matsuda Jinpei, chỉ thấy anh rửa sạch quả táo rồi lấy dao ra cắt gọt quả táo, cô nhìn hơn nữa quả táo trong tay anh.
Xin hỏi, đây là sự tình mà người có thể làm hay sao?
Matsuda Jinpei cắn một gụm quả táo, phát hiện nó rất ngọt. Quay đầu nhìn bé mèo đen vẫn không nhúc nhích nhìn anh: “Sao không ăn?”
“Không thích? Vậy ta ăn luôn nha Matsuda Jinpei vừa nói vừa hành động như thể muốn lấy phần táo kia đi.
“Meo meo...” [Không cho nha!] Lê Anh Thơ nhanh chân cắn một ngụm lấy phần táo kia, cố gắng ăn nhanh ngấu nghiến.
Matsuda Jinpei trong mắt hiện lên ý cười, thật ra anh cũng không luyến tiếc cho bé mèo đen cả quả táo ăn, nhưng anh nhớ rõ bệnh viện thú y bác sĩ có nói qua dạ dày mèo con yếu ớt, trái cây cùng một số thứ nên ít ăn.
Buổi tối, Hagiwara Kenji nhìn bé mèo nhà mình mệt mỏi nằm trong ổ, kêu nó kiểu nào cũng không tỉnh, có chút nghi hoặc: “Như thế nào trở về vẫn luôn ngủ? Ban ngày ở ngoài làm gì?”
Matsuda Jinpei: “Vận động quá nhiều thôi.”
Bé mòe đen nào đó vẫn đang cuộn tròn người ngủ:zzZ…Quả táo ngon… Matsuda Jinpei đồ đáng ghét…