"Rắc rối lớn rồi! Mèo con biến mất rồi!” Hagiwara Kenji hớt hải mà thông báo với đám bạn. "Cái gì!!”
Nhìn vẻ mặt của bốn thằng bạn tốt hoảng sợ, Date Wataru có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Mèo nào?”
Hagiwara Kenji giải thích: “Hôm qua tìm thấy một bé mèo con trên ở trên xe huấn luyện viên Onizaka. Tôi tạm thời chăm sóc nó một thời gian trong kí túc xá.”
"Lúc trưa trở về không thấy bóng dáng nó đâu, cửa thì bị mở ra hơn nữa đồ ăn nó cũng không có đυ.ng qua.”
Morofushi Hiromitsu hỏi lại: “Có ai đến phòng cậu không?”
Hagiwara Kenji cố nhớ lại rồi lắc đầu phủ nhận: “Không có a.”
“Tôi đi xem camera gián sát.” Furuya Rei dẫn đầu cả đám đứng lên nói: “May ra biết bé mèo đi hướng nào.”
Nghe vậy cả đám đứng lên đồng loạt hành động. Nhìn đến video từ camera giám sát, thấy cửa phòng kí túc xá của Hagiwara Kenji bị mở ra không khỏi mà đen mặt. Matsuda Jinpei chất vấn đứa bạn thân thuở bé Hagiwara Kenji: “Hagi, cậu quên đóng cửa hả?”
Hagiwara Kenji mang vẻ mặt bị oan mà phủ định: “Oan uổng, tớ có đóng cửa kĩ rồi.”
Furuya Rei nhìn vào video phát hiện ra điều gì đó: “Mấy cậu xem kìa, lúc ra khỏi phòng bé mèo còn quay lại cào góc cạnh cánh cửa.”
Nhìn đến hành động của bé mèo trên video, Morofushi Hiromitsu suy luận: “Dường như nó muốn đóng cửa lại.”
Date Wataru vô cùng ngạc nhiên trước hành động của bé mèo đen kia: “Bé mèo này quả thật thông minh! Còn biết đóng mở cửa.”
Hagiwara Kenji gật đầu trước câu nói của lớp trưởng Date Wataru, tiếp tục quan sát bé mèo đen: “Nó tiến tới cầu thang thoát hiểm. Kiểm tra xem mấy camera ở mấy cửa ra vào xem sao, có hay không nó chạy thoát ra từ mấy chổ đó.”
Cả đám tiếp tục quan sát hành động của bé mèo đen trên video giám sát, thấy bé mèo đen sau khi leo xuống hết toàn bộ cầu thang thoát hiểm đến tầng trệt kiếm một chỗ góc khá khuất mà ngồi ở đó một lát. Tiếp theo đó bé mèo đen di chuyển về phía sân tập dạo chơi khắp phía. Rồi bé đi về phía khu dạy học, cứ mỗi phòng học nào có tiết bên trong đều dừng lại trước cửa nhìn.
Matsuda Jinpei mắt giực giực, nhịn không được mà cảm thán trước lộ trình của bé mèo đen này: “ Nó tính tham quan cả ngôi trường này à!”
Quan sát thêm một lúc nữa, cả đám phát hiện dấu vết tiếp theo của bé mèo đen này không được ghi hình tiếp nữa mà hoảng sợ. Furuya Rei lên tiếng trấn an cả đám: “Tìm xem toàn bộ camera giám sát trong trường, không thể nào mà không có chút manh mối nào, hỏi xem có bạn học nào nhìn thấy nó không.”
Còn ở phía Lê Anh Thơ, sau khi biết bản thân mình đi lạc, cố gắng tìm đường trở về nhưng vô vọng. Cô tập trung ngửi mùi hương bên trong không khí để tìm đường về, chợt cô ngửi thấy mùi hương khá quen thuộc, lần theo mùi hương đó phát hiện chủ nhân của chiếc xe hôm qua cô ở. Quan sát kĩ khuôn mặt của người đó cô nhận ra đó là huấn luyện viên Onizaka phụ trách lớp mấy người nhóm F5
[Hể, bên đó là huấn luyện viên Onizaka mà,....hửm, thử xem đi theo sau thầy Onizaka có khả năng sẽ gặp nhóm F5,....yosss, đi theo bên đó thôi.]
Tiếng chuông giải lao giữa giờ vang lên, mấy học viên trường cảnh sát ùa ạt đi ra hành lang bên ngoài, khiến cho Lê Anh Thơ đi theo sau luyện viên Onizaka có chút khó khăn. Chật vật nhanh chóng né tránh bước chân của họ mà không khiến họ phát hiện ra sự hiện diện của cô.
Thấy người ngày càng nhiều khiến cô không theo kịp tốc độ của người kia, Lê Anh Thơ cảm thấy không ổn tí nào, cô đành trốn vào sau cách cửa phòng học trống gần đó để dễ quan sát và chờ đợi thời cơ thích hợp. Khi tiếng chuông lần nữa vang lên, số lượng người dần giảm, chợt nhớ rằng nếu là giảng viên chắc hẳn phải có phòng làm việc, thế nên chỉ cần tìm được nơi đó là sẽ ổn thôi.
Đợi cho hành lang vắng bóng người, Lê Anh Thơ lần mò tìm kiếm văn phòng giảng viên, cố nhớ đến đường đi trong tòa nhà này cùng việc nhìn những bản tên phòng, may sao trước khi xuyên qua đây cô từng học qua tiếng Nhật. Sau một hồi tìm kiếm, cô ngồi thở hổn hển, cảm thấy dường như toàn bộ năng lượng của ngày hôm nay đều tiêu xài hết. Ngừng ở một chổ kín đáo, cô ngồi nghỉ ngơi hồi sức, đột nhiên từ chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại cô thấy hai bóng dáng mặc đồng phục đặc trưng cho giảng viên đang đi tới gần.
Lê Anh Thơ kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho hai người kia đi ngang qua thì lén lút theo sau họ, mắt thấy hai người kia đi vào một văn phòng không có đóng cửa lại. Cô nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng to lớn đang ngồi trên bàn làm việc. Nhẹ nhàng nhón chân lén lút chui vào trong phòng đó, căn phòng không quá nhỏ, trên các bàn làm việc chất đầy giấy tờ cùng các loại đồ dùng khác nhau, người đi qua đi lại thảo luận công việc.
Tìm kiếm chỗ nào kín đáo trong căn phòng này để trốn tránh, thấy một khoản trống nhỏ vừa đủ cho Lê Anh Thơ ngay giữa hai kệ để tệp hồ sơ cao ở kia, nhanh chân chạy lẹ đến đó trốn, chờ huấn luyện viên Onizaka xuất hiện. May mắn màu lông đen giúp ích cho cô trong việc hòa mình vào bóng tối rất nhiều, yên tâm nằm chờ huấn luyện viên Onizaka đến.
Bé mèo đen thoải mái nằm cuộn tròn thành một cục bông tròn nơi chỗ trốn, Lê Anh Thơ rảnh rỗi nhìn vài đệm thịt nơi hai chân trước, màu sắc hồng hào nay biến thành màu chocolate, nhìn vô cùng bụi bẩn. Bộ lông đen mượt cũng dính khá nhiều tro bụi và lộn xộn. Biết không thể liếʍ cho sạch và nhiệt độ buổi tối vào hè khá cao nên không lo bị cảm nên cô đành chờ đến khi gặp lại Hagiwara Kenji rồi nhờ anh tắm rửa sạch giùm.
Lê Anh Thơ nằm chờ ở góc kín nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Còn bên nhóm F5, khó có được nữa ngày thời gian rảnh rỗi, giờ phút này cả năm người tụ tập nơi phòng theo dõi tìm kiếm bóng dáng của bé mèo đen.
“Lần cuối camera giám sát ghi hình thấy bé mèo đen là ở khu dạy học với sân huấn luyện.” Hagiwara Kenji tạm dừng hình ảnh ghi hình: “Từ lúc đó đến giờ khó thấy được bóng dáng của nó trên video giám sát.”
Morofushi Hiromitsu từ hình ảnh camera trên chỉ ra kiến trúc nơi bé mèo đen đi qua: “ Khu tập luyện với tòa dạy học liền kề nhau khả năng cao tìm thấy manh mối của nó.”
“Chúng ta chia nhau ra tìm, mặt khác camera không ghi hình thêm bóng dáng của bé mèo đen chắc nó đã lẫn trốn ngay góc tối khuất tầm nhìn.” Furuya Rei lên tiếng đề nghị.
"OK.” Đám bạn cậu đồng thanh.
Cả đám chia làm hai nhóm, một nhóm tìm kiếm nơi sân huấn luyện còn một nhóm đi đến khu dạy học. Lúc tới khu dạy học cũng vừa đúng lúc chương trình học buổi chiều kết thúc, mọi người ồ ạt đi ra khỏi phòng học, tình cảnh khá trở ngại cho Hagiwara Kenji với Matsuda. Bọn họ né tránh ở một bên, bước chân không hề chậm lại, nép sát tường mà đi.
“Makino, về thôi! Bé mèo đen đó có khả năng đã rời đi rồi.”
“Chính mắt ta nhìn thấy nó chạy hướng tới cầu thang tầng trên, bé mèo nhỏ như vậy nếu bị kẹt ở đâu đó sẽ rất nguy hiểm.”
“Khoảng cách thời gian cậu thấy nó đã qua mấy giờ đồng hồ, hiện tại muốn tìm cũng không có manh mối gì.”
“Mèo đen!” Hagiwara Kenji cứng người lại. Chuyển hướng bước chân đi đến chỗ hai bạn nữ kia, khuôn mặt tươi cười chào hỏi họ: “Xin hỏi bé mèo mà các cô nhìn thấy có bộ lông màu đen với đôi mắt tím pha lê đúng không?”
Mắt thấy nam thần học viện – Hagiwara Kenji - đi tới bắt chuyện với mình, Makino cùng cô bạn thân dừng bước chân lại nhìn về phía anh, nghe thấy câu hỏi của anh, Makino gật đầu trả lời: “Đúng vậy, chiều nay tôi bắt gặp một bé mèo đen giống vậy đang đùa nghịch nước ngay bồn rửa tay trong nhà vệ sinh ở khu dạy học này. Bé ấy còn chơi đùa với tôi một lúc rồi rời đi.”
"Cho hỏi bé ấy là mèo của anh Hagiwara phải không?”
"Cũng có thể xem là như vậy. Trong lúc vô tình nhặt được nó về chăm sóc cho đến khi tìm được người nuôi bé. Không nghĩ rằng bé nghịch ngợm quá, trốn chạy đi chơi không thấy đau cả.” Hagiwara Kenji giải thích.
“Thật tốt bụng quá đi, Hagiwara-san!” Hai cô gái mắt trái tim nhìn anh mà thốt lên.
Hagiwara Kenji bày ra dáng vẻ cho là đẹp nhất rồi nháy mắt với mấy cô: “Tóm lại cảm ơn mấy tiểu thư xinh đẹp đây đã cung cấp thông tin~~”
Nhìn thằng bạn tốt lâu năm không ngừng quyến rũ phụ nữ, Matsuda Jinpei không khỏi thở dài bất lực. Sau khi nghe tin tức từ hai người kia Hagiwara Kenji lập tức chia sẻ thông tin cho mấy người còn lại: “Đi thôi, không cần tìm ở sân huấn luyện nữa đâu. Bé mèo đen đang ở khu dạy học.”
Mà giờ phút này, Lê Anh Thơ đang trốn trong kẹt nhỏ chờ huấn luyện viên Onizaka xuất hiện. Không phụ sự mong đợi của cô, huấn luyện viên Onizaka đã đến căn phòng này, trong miệng ông thầy này không ngừng nói to mấy câu khá nóng nảy và thô tục, đúng là tra tấn lỗ tai mèo mà. Hu hu....
Lê Anh Thơ thấy chột dạ và rối rắm có nên đi theo sau huấn luyện viên Onizaka hay không, biết khả năng cao có thể gặp lại nhóm F5 nếu đi theo nhưng cô cảm thấy rén à nha. Thôi thì to gan một lần chắc không sao đâu, dù gì là cảnh sát nên không làm hại cô đâu. Đúng lúc đó huấn luyện viên Onizaka lấy từ tủ ra một chiếc balo màu đen để trên bàn làm việc, thấy vậy Lê Anh Thơ rón rén đi đến trốn phía sau cái balo ấy trong khi bên kia đang sửa soạn cái gì đó. Nhảy lên bám vào chiếc balo đó.
"Ai đó?” huấn luyện viên Onizaka quay đầu đầy nghi ngờ nhìn xung quanh căn phòng. Phát hiện không thấy ai, huấn luyện viên Onizaka đeo balo trên vai có một bé mèo đen đang đu bám trên đó.
[Nguy hiểm quá đi!!] Lê Anh Thơ khóc ròng trong lòng
Nhìn cơ thể mèo đen của mình treo lủng lẳng trên balo qua tấm gương lớn trong phòng, Lê Anh Thơ cảm thấy sao sao ấy. Hy vọng trên đường đừng để ai phát hiện ra cô.
Lê Anh Thơ cẩn thận bò hướng lên trên một chút, cái đuôi thì co tròn lại hết cỡ, toàn bộ màu lông đen cùng màu đen của chiếc balo hòa nhập vào nhau, khiến ai cũng khó phát hiện. Bắt đầu hành trình tìm đường trở về phòng của Hagiwara Kenji. LET’S GO.
Bám trên chiếc balo hồi lâu, đột nhiên âm thanh của năm người nào đó vang lên cùng lúc: “Huấn luyện viên Onizaka!”
“A!” huấn luyện viên Onizaka gật đầu, cảm thấy có chút kì quái nhìn đám bọn họ: “Khóa học hôm nay kết thúc rồi, mấy cậu đến đây làm gì. Tính làm chuyện gì mờ ám đấy hả?” Huấn luyện viên Onizaka hoài nghi nhìn đám năm người trước mặt từ trên xuống.
Date Wataru đứng thẳng lưng, tự tin giải thích cho huấn luyện viên Onizaka đang đứng trước mặt: “Huấn luyện viên Onizaka, bọn em đến khu dạy học tìm chút đồ.”
Hagiwara Kenji lập tức bổ sung thêm: “Là sách! Bọn em tính tìm thêm tài liệu tham khảo cho kì kiểm tra sắp tới.”
“Đúng vậy đó huấn luyện viên Onizaka.” Học trò ngoan trong đám-Morofushi Hiromitsu- hỗ trợ che dấu.
“Phải không?” Huấn luyện viên Onizaka kéo dài âm thanh cuối, may thay ông cũng không muốn truy cứu thêm: “Vậy tốt, mấy cậu cố gắng nỗ lực học tập, đừng lãng phí tài năng của mình, thôi tôi đi đây.”
Huấn luyện viên Onizaka lắc đầu đi tới cầu thang, lúc đi ngang qua đám người kia bé mèo kinh ngạc, mặt đầy hớn hở tính chạy lại chỗ họ.
“Mèo con!!” Cả đám kinh ngạc nhìn.