"Nè, Hagi mày tính nuôi nó luôn hả?” Matsuda Jinpei nhìn thằng bạn thân lâu năm đang sắp trở thành nô ɭệ cho mèo, thấy cảnh này cậu nhịn không được mà nhắc nhở: “Ký túc xá không cho nuôi thú cưng nha.” Hagiwara Kenji lắc đầu nói: “ Chỉ nuôi bé này tạm thời rồi tìm ai đó có lòng tốt nhận nuôi nó. Ruốt cuộc chúng ta thường ngày lịch trình huấn luyện cũng khiến cho cả đám không có dư nhiều thời gian.”
"Meo meo meo....!” [Thả bà đây xuống mau hai cái tên kia. Đừng có nà tự tiện quyết định thay người ta chứ!] Lê Anh Thơ bây giờ trong lòng đang gào thét dữ dội.
Lê Anh Thơ kêu to vài tiếng, càng kêu giọng càng bị khàn đi, biết mình kêu la chả được gì mà còn tốn nhiều sức lực nên đành ngoan ngoãn cuộn tròn người lại trên tay Hagiwara Kenji. Cô âm thầm ghi nhớ đường đi để tiện sau khi trốn thoát khỏi hai tên này thì sẽ quay lại chiếc xe kia.
Hagiwara Kenji cùng Matsuda Jinpei mang theo bé mèo con trở về kí túc xá nam, vừa mới đến cửa ra vào khu thì bắt gặp Morofushi Hiromitsu và Furuya Rei cũng đang tính trở về.
“Mèo con!” Morofushi Hiromitsu có chút kinh ngạc.
Hagiwara Kenji giơ bé mèo con đang cuộn trọn người lên: “Yo, Hiromitsu, Rei. Mới phát hiện nó từ trong xe huấn luyện viên Onizaka. Hôm nay nó cũng cùng chúng ta mạo hiểm nha~”
Đối diện với Lê Anh Thơ là một thanh niên ôn nhu có một đôi mắt mèo xanh biếc và một thanh niên tóc vàng da ngâm. Khi nhìn đôi mắt mèo ấy cô có cảm giác hình như mình đã từng thấy nó ở đâu rồi thì phải. Lê Anh Thơ đem tầm mắt chuyển sang người còn lại, đánh giá ngoại hình thật kĩ.
Càng nhìn Lê Anh Thơ càng cảm thấy kinh ngạc vì tên tóc vàng này sao giống idol 2D trong Conan của mình thế, ngẫm nghĩ lại mọi thứ: “Nhóm 5 người.....Morofushi Hiromitsu.....Furuya Rei.....Hagiwara Kenji.....Matsuda Jinpei.....Date Wataru.....học viện cảnh sát.....”
“F5!!!” Trong đầu Lê Anh Thơ chợt hiện từ này, hoảng loạn nhận thức một việc mình đã xuyên không vào bộ truyện Thám tử lừng danh Conan. Cơ thể cô hóa đá, ẩn ẩn trong miệng còn thấy linh hồn Lê Anh Thơ sắp thoát khỏi xác.
Furuya Rei gật đầu nói: “ Lúc ấy xác thực có nghe tiếng mèo kêu.”
“Đúng rồi, các cậu cơm nước xong xuôi rồi phải không?”
“Ừ, vừa mới xong.”
“Vậy phiền mấy cậu chăm sóc bé mèo này giùm trong chốc lát, tôi cùng Jinpei đi ăn rồi thuận tiện đi mua một số đồ dùng cho bé mèo này.”Hagiwara Kenji đưa bé mèo đen đang trong trạng thái hóa đá trong tay mình cho Morofushi Hiromitsu.
"Chăm sóc thì không thành vấn đề, nhưng cậu tính nuôi nó trong kí túc xá sao?” Morofushi Hiromitsu nhẹ ôm bé mèo con trên tay, cũng may bé không sợ người nên không làm ra động tác tránh né cả.
Hagiwara Kenji: “Không nha. Tôi sẽ tìm người nhận nuôi nó nhưng trước đó thì tôi tạm thời chăm sóc nó.”
“Nhìn nó nhỏ bé như vậy, để nó ở bên ngoài thì cũng khó sống.”
“Xem kích thước của nó chắc cũng đươc hai tháng tuổi.” Furuya Rei để khuôn mặt tới gần mà quan sát, cậu lấy tay vuốt ve đầu bé mèo đen này: “Không biết là đực hay cái nữa?”
!!!!
Mắt thấy người thanh niên tóc vàng-Furuya Rei kiêm idol của mình- sắp soi mói bên dưới của mình, Lê Anh Thơ tức khắc đem cái đuôi dài của mình kẹp chặt giữa hai chân, cơ thể khẩn trương vào trạng thái phòng bị, không cho tên đó đạt được ý đồ.
[Cho dù anh là idol của tôi nhưng tôi không cho phép anh làm vậy đâu nha.] Lê Anh Thơ gào thét, lông trên người dựng đứng lên, giọng khè khè mà nhằm vào Furuya Rei đang đưa tay đến gần.
Furuya Rei làm như không thấy động tác của Lê Anh Thơ, tiếp tục đưa tay tới, mặc khác mấy người kia chỉ đứng nhìn, ánh mắt của họ thật đáng sợ quá đi.
“Meo meo...” Trong mắt đám người kia chỉ thấy một bé mèo đen đang xù lông, hai chân trước thì dơ lên để lộ ra bộ móng của mình, thậm chí trong miệng còn phát ra âm thanh khè khè.
"Bị dọa rồi sao?”Morofushi Hiromitsu ôn nhu hỏi bé mèo đen, tay thì vừa ôm vừa vuốt ve đầu Lê Anh Thơ.
Lê Anh Thơ lập tức xoay người lại, đem toàn bộ cơ thể mình cuộn tròn lại vào khe hở, chỉ chừa lại bộ dáng xù lông cho đám kia xem. Đương nhiên là cái đuôi cũng không quên kẹp chặt giữa hai chân.
Matsuda Jinpei: “Haha, hoàn toàn biến thành cục bông tròn luôn nè.” cậu lấy ngón tay chọc chọc vào Lê Anh Thơ.
[Im coi tên đầu xoăn đáng ghét kia.] Lê Anh Thơ trong lòng bực tức nghĩ
[Má ơi, một phát Isekai sang thế giới Conan luôn chứ.... đã vậy còn gặp người được mệnh danh là “người chồng đoản mệnh” thời trẻ trâu nữa chứ....] Càng nghĩ cô càng khóc ròng.
Hagiwara Kenji xoa đầu bé mèo đen: “ Vậy làm ơn, bọn tôi sẽ trở về nhanh thôi.”
Morofushi Hiromitsu gật đâu: “Cũng may trong phòng còn ít sữa bò”
Lê Anh Thơ ngoan ngoãn để Morofushi Hiromitsu ôm, sau một hồi cô được anh đưa vào phòng trong kí túc xá. Morofushi Hiromitsu nhẹ nhàng đặt cô lên nệm nhỏ được lót ở trong tủ áo.
Nhìn khuôn mặt thanh tú, cùng đôi mắt mèo dịu hiền của Morofushi Hiromitsu mà cảm thán [Đúng là đẹp thiệt, khỏi chê vào đâu đã vậy còn là người ấm áp như vậy thì bảo sao ai mà chẳng mê.]
Ở phía đằng sau lưng Morofushi Hiromitsu có một sinh vật quái dị đang bám vào người anh, trong miệng của nó còn có lẩm bẩm: "Trả con gái lại cho ta... baba mama...." giọng nói của nó đôi lúc là người đàn ông trưởng thành, đôi lúc là giọng của một đứa bé năm sáu tuổi. Lê Anh Thơ vờ như không nhìn thấy nó, thầm quyết định sẽ tiêu diệt nó khi có cơ hội. Anh đưa tay sờ đầu cô, sẵn tiện chải chuốt lại phần lông đang rối tung loạn xạ kia.Thấy Morofushi Hiromitsu vuốt ve mình khá lâu, tuy thích đấy nhưng Lê Anh Thơ cần khắc chế bản năng loài mèo lại nên lấy mu bàn chân trước đẩy nhẹ bàn tay anh ra.
Morofushi Hiromitsu nhìn bé mèo đen đang có chút tránh né mình vuốt ve, nhịn không được mỉm cười: “Không thích vuốt ve?”
Lê Anh Thơ lắc đầu, khẽ cuối đầu ủ rủ, đôi mắt ướŧ áŧ có chút hờn dỗi nhìn Morofushi Hiromitsu, "Meow” một tiếng [Không phải, sờ thì thoải mái lắm nhưng mà .....] cô ngượng đỏ mặt, lấy hai chân trước làm động tác nhào bột của loài mèo, mặt thì quay đi chỗ khác. Nhìn chả khác gì một thiếu nữ mới lớn đang thẹn thùng khi nhìn người mình yêu cả.
"Cạch” tiếng mở cửa vang lên. Furuya Rei đi vào cầm theo một cái chén nhỏ: “Hiro, chén tới rồi đây.”
Thấy thằng bạn thân mang chén nhỏ tới, Morofushi Hiromitsu cầm hộp sữa bò để trong phòng mình đổ vào, anh đưa chén sữa đầy đến gần bé mèo đen Lê Anh Thơ. Ngửi thấy mùi hương thơm ngon từ chén, bụng cô có chút réo lên vì đói, mùi hương của sữa không ngừng lướt qua mũi của cô, không chống cự lại được với sự hấp dẫn của sữa, Lê Anh Thơ khẽ đi đến, cúi đầu liếʍ từ tốn.
Trong mắt hai người kia chỉ thấy một bé mèo đen đang chuyên tâm mà vùi đầu uống sữa, động tác vô cùng nhẹ nhàng từ tốn không làm một giọt sữa nào văng tung tóe ra khỏi chén, cái lưỡi hồng nhỏ nhắn đang cố đưa từng giọt sữa vào miệng. Furuya Rei nhịn không được mà cảm thán: “Xem ra tính tình không tồi.”
Morofushi Hiromitsu gật đầu nói: “ Bộ lông nhìn rất sạch sẽ, nhìn không giống là mèo hoang. Nhưng tại sao lại ở trên xe huấn luyện viên Onizaka a?”
“Có lẽ nó bị mèo mẹ ngậm bỏ vào trên xe?” Furuya Rei đem hộp sữa còn dư để trên bàn: “Trong trường xác thật có nhiều mèo hoang.”
“Nhưng nhìn nó không giống như là do mèo mẹ đem vào. ” Morofushi Hiromitsu khẽ vuốt ve lưng bé mèo đen, thấy rõ cả xương hiện lên lên trên da thịt: “Nhìn bề ngoài lông tơ có vẻ béo, thực tế sờ lên cảm thấy có chút gầy, cầm trên tay nhẹ tênh.”
Nghe thấy Morofushi Hiromitsu nói thế, Furuya Rei đưa tay ra sờ thử, quả nhiên bé mèo đen có chút gầy.
“Thật phiền nha, có để yên cho người ta uống không hả?” Lê Anh Thơ uốn éo thân mình hòng thoát khỏi tay hai người kia, một bên tiếp tục vùi đầu uống sữa. Thân thể mèo con nhỏ bé, uống không được bao nhiêu, chỉ chút ít là no rồi, nhưng lại hay mau đói.
Lê Anh Thơ nhìn sữa bò còn dư hơn nữa chén cảm thấy có chút tiết. Furuya Rei đưa tay ra sờ đầu cô: “ No rồi sao?”. Cô có chút né tránh anh, ngượng ngùng dịch người sang một bên.
[Má ơi, không ngờ sẽ có một ngày mình được idol luôn đó. Đã vậy còn được anh ta sờ đầu nữa chứ. Kya kya...] Trong lòng Lê Anh Thơ gào thét dữ dội, nhịp tim đập liên hồi như đánh trống.
"Hể?” Furuya Rei có chút sững sốt.
Morofushi Hiromitsu nhịn không được cười: “Xem ra nó còn giận cậu vụ hồi nãy.”
Lê Anh Thơ mặc kệ hai cái người đang vây quanh nhìn cô, cô nhìn xung quanh quan sát căn phòng này. Căn phòng có diện tích không quá lớn chỉ đủ cho một người ở, bên trong có một chiếc giường đơn, một cái tủ đặt song song với giường gần cửa ra vào, và một cái bàn làm việc được đặt đối diện cửa sổ. Mọi đồ dùng được sắp xếp gọn gàng, quần áo không để loạn xạ, chăn gối thì được gắp gọn. Tổng thể thật đáng được đánh giá năm sao nha.
Lê Anh Thơ nhảy ra khỏi tủ quần áo, đi xung quanh tính nhảy lên bàn làm việc hòng nhìn cảnh quang bên ngoài thì bị một bàn tay bắt lấy cơ thể. Cô có chút bất lực, xoay người đối diện với khuôn mặt của Furuya Rei.
Furuya Rei: “ Không cần chạy lung tung nha.”
"Meo~” [Biết rồi anh cứ yên tâm.]
Furuya Rei để bé mèo xuống, nhìn chăm chăm xem có quậy phá gì không. Hoạt động cơ thể một chút Lê Anh Thơ cảm thấy còn khá đau nhức và mệt mỏi. Đi được vài vòng, cô tìm một góc khá tối, nằm xuống lấy hai chân trước làm gối mà ngủ, cái đuôi cũng cuộn lại ở dưới bụng, nhìn chả khác gì một quả bóng lông xù cả.
“Mệt rồi sao?” Morofushi Hiromitsu đi tới tủ quần áo, lấy ra một cái khăn lông mềm mại sạch sẽ xếp thành một cái nệm nhỏ cho Lê Anh Thơ nằm lên, đem cơ thể cô nhẹ nhàng đặt lên.
Lê Anh Thơ duỗi thân thể mình, dẫm chân vài cái, cảm giác vô cùng hài lòng.
“Meo~” [Cảm ơn anh nha~]
Một tiếng meo khẽ vang lên khiến lỗ tai có chút ngứa. Furuya Rei cảm thán: “ Hiro, cậu thật đúng là được động vật nhỏ yêu thích.”
Mà giờ phút này, Hagiwara Kenji cùng Matsuda Jinpei sau khi giải quyết cơm chiều thì đi tới cửa hàng thú cưng lựa chọn đồ dùng cho bé mèo. Nhìn loạt đồ bán trong tiệm, cậu không biết nên chọn cái gì.
Cái bao thức ăn mèo này dùng cho mèo lớn mấy tháng ăn? Mèo con có ăn nó không? Cái đồ hộp này nhìn bộ dáng thực ngon miệng đối với mèo con? Nên mua đồ ướp lạnh hay sấy khô đây? Chọn cái nào mới thích hợp đây?
Matsuda Jinpei bất lực nhìn đống đồ chất đầy trong lòng thằng bạn thân lâu năm: “Hagi, mày tính mua luôn cả tiệm này à? Mèo con nhỏ vậy ăn không bao nhiêu mua về nó ăn cũng không hết.”
Hagiwara Kenji không quay đầu lại nói: “Mèo con rất hay mau đói với lại mỗi ngày đều ăn cùng một loại đồ ăn cảm thấy đáng thương a~”
"Xin chào quý khách, xin hỏi hai người muốn mua cái gì trong đây?” Một nữ nhân viên hướng dẫn của cửa hàng đi tới. Ở phía đằng sau cô, mấy nhân viên khác lặng lẽ làm động tác cỗ vũ cô.
Hagiwara Kenji mỉm cười: “Mèo con hai tháng tuổi cần đồ dùng gì?”
“Hai tháng tuổi vẫn còn nhỏ, trong tiệm vừa mới nhập về một ít dịch dinh dưỡng hương vị phong phú rất phù hợp khẩu vị của mèo con. Mời quý khách đi lối này” Nữ nhân viên hướng dẫn hai người đi đến kệ hàng khác: “ Loại thức ăn mèo này dùng lòng trắng trứng gà cùng thịt gà, thịt cá và một số loại ngũ cốc làm thành. Quý khách sẽ không cần lo lắng hệ tiêu hóa của bé gặp vấn đề.”
“Được, được” Hagiwara Kenji một bên nghiêm túc nghe một bên tay cầm một túi bỏ vào trong xe đẩy.
"Nếu bé mèo đang cai sữa thì dùng loại sữa bột từ dê này pha cho bé uống.”
“Tốt nha~”
“Đây là hộp bánh quy bổ sung các nguyên tố vi lượng cho mèo, là sự lựa chọn tốt cho sức khỏe của bé.”
Hagiwara Kenji: “Vậy mỗi hương vị lấy một hộp cho tôi đi.”
Matsuda Jinpei đi kế bên Hagiwara Kenji mà ngán ngẫm thở dài một hơi nhìn thằng bạn đang càn quét mọi thứ.
Lúc Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei ra về, trên tay họ xách theo nhiều túi lớn túi nhỏ khác nhau. Khi về đến kí túc xa, Lê Anh Thơ đã chìm vào giấc ngủ.
Furuya Rei nhìn đống đồ mua về: “Đồ mua về nhiều thế!”
"Tất cả đều là Hagi mua, đây hoàn toàn không khuyên được gì” Matsuda Jinpei trả lời mang theo trào phúng.
Nghe tiếng trò chuyện, Lê Anh Thơ chợt tỉnh giấc nhìn về phía cửa phòng thấy Matsuda Jinpei cùng Hagiwara Kenji đã trở về trên tay là đống túi xách.
Lê Anh Thơ hứng thú nhìn đống đồ hai người kia mang về. Chỉ thấy trên mặt đất đầy túi đồ, lớn có nhỏ có, trong túi đều là đồ dùng cho mèo, đống này tốn không ít tiền. Một cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng cô, cô cảm thấy mình như đang lợi dụng họ.
"Bé con, tới ăn nào. Nghe nói cái này ăn ngon lắm đó nha~~” Hagiwara Kenji vừa nói vừa khui một hộp đồ ăn ra, mong chờ bé mèo đen sẽ hồ hởi chạy tới trước mặt mình.
Một mùi hương tanh nồng xông thẳng vào lỗ mũi của Lê Anh Thơ [Cứu, cứu mạng!]
Lê Anh Thơ nhìn vào đôi mắt tím đang mang theo ý cười của Hagiwara Kenji, cúi đầu nhìn hộp đồ ăn màu hồng đang bốc mùi tanh kia, cuối cùng quyết định không làm khó chính mình, dùng chân trước đẩy cái hộp đưa trở về.
“Meow meow~” [Thực xin lỗi, cái này ăn không được.]
Hagiwara Kenji: “Hể? Không thích hả?”
Matsuda Jinpei hơi nhướng mày, nhếch mép: “Xem ra ai kia bị lừa.”