Dọc theo sân trường rộn nhịp, có hai cô trẻ mặc trên mình tà áo dài trắng đang đi song song nhau.
Một người tóc ngắn bên tai, khuôn mặt thanh tú mang nét trẻ con trong đôi mắt to tròn long lanh, chân mang một đôi ba ta trắng. Vóc dáng có chút nhỏ con nhưng đừng xem thường vì chị đây từ nhỏ đã được người ông ngoại đáng kính từng làm trong quân đội dạy võ cho. Không ai khác đó chính là Lê Anh Thơ- trùm quậy phá trong trường, người mà tuần nào ít cũng 3 lần ngồi trong phòng giám thị uống trà nói chuyện.
Người còn lại vốn là cô bạn thân từ bé của Lê Anh Thơ - Trần Ái Linh, cô mang một vóc dáng mảnh mai, thon gọn mang trên mình một cặp kính khiến cô càng sắc sảo thông minh hơn, mái tóc dài được tết lại ở phía sau đung đưa nhẹ nhàng theo nhịp ở mỗi bước đi của cô. Tính tình đằm thắm, nghiêm túc nhưng khi ở chung với Thơ thì cũng trẻ con như nhau. Hai con người với tính cách trái ngược nhau nhưng lại trở thành bạn tốt từ tấm bé. Nói vậy thôi chứ cả hai người đều là học sinh xuất sắc của trường. Luôn đi đầu trong các cuộc thi học sinh giỏi cho trường.
"Uầy, Linh ơi lát nữa mày chở tao về nhá!” - một cô gái tóc ngắn đang khoác vai cô bạn thân tóc dài nói với giọng vui đùa.
"Rồi rồi cô nương, riết tao thành tài xế cho bà luôn quá. Nhà có xe không đi, suốt ngày chạy qua nhà tao xin đi ké không à!"Linh vừa nói vừa bất lực thở dài với cái nết của con bạn thân từ bé của mình- Lê Anh Thơ. Nói rồi cô bạn Linh cùng cô đi nhanh ra chỗ gầm gửi xe ở trường.
Lê Anh Thơ chỉ biết cười cười hihi haha rồi chạy theo mà dỗ dành cô bạn thân nóng tính của mình: "Ha ha, đi một mình buồn lắm với lại tui thương bà nên sáng nào cũng qua rủ bà đi học chung mà....ây chờ tui với.”
Hai cô gái đuổi chay theo nhau trong bộ áo dài trắng thướt tha dưới ánh chiều tà, xung quanh dòng học sinh đang lục đυ.c vội vàng thu xếp rời trường. Dòng người tấp nập ùa ra khỏi cổng trường nhanh vội với khuôn mặt tươi vui có, uể oải có, mệt mỏi có,... đủ mọi sắc thái trên khôn mặt nhưng trong lòng ai ai cũng vui mừng vì bản thân mình có thể về nhà rồi.
Trên con đường về nhà, Thơ ngồi sau trò chuyện với Linh:“Linh ơi, lát nữa hai đứa mình làm bài chung đi. Hôm nay cô cho bài về nhà vừa nhiều lại khó nữa.” Lê Anh Thơ giọng uể oải, đầu rủ xuống yếu xìu mà nói.
“Ok. Lát qua nhà tao đi. Sẵn tao có cái này cho mày xem nè.” Linh trả lời "Yên tâm mày sẽ thích đó.”
Lê Anh Thơ thay đổi sắc mặt ngay lặp tức, mặt hớn hở, mắt sáng lên như thể người vừa mới ủ rủ hồi nãy không phải là cô: “Bà tính cho tui xem cái gì thế?” vừa nói cô vừa cố chồm người lên trước nhưng bị Linh ngăn cản. Hết cách Linh đành dọa là sẽ cho cô đi bộ thì mới thôi nhưng Thơ vẫn cố gắng tra hỏi Linh. Linh im im chỉ để lại một câu đầy bí ẩn.
“Bí mật nha thím.” Linh nói với giọng đầy bí ẩn. Cô lo tập trung đạp xe trên đường mặc kệ cô bạn đầy trẻ con đang bla bla ở đằng sau. Bất chợt ở ngã ba ngay góc khuất có một chiếc xe bán tải mất thắng lao thẳng về phía trước, hai cô gái cứ cười nói vô tư vô lo mà chạy về phía nơi đó. "Tít tít...” một tiếng còi xe vang lên, hai cô gái mới giật mình hoảng sợ nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một chiếc xe đang lao về phía mình.
Quá hoảng sợ Linh chỉ biết dại ra, Thơ nhanh chồm người về phía Linh khiến cả hai ngã xe, Thơ đẩy Linh về phía rừng cao su bên vệ đường còn mình thì ở lại. Mọi thứ diễn ra trong giây lát, đến khi Linh kịp hoàn hồn lại thì chỉ thấy cơ thể cô bạn thân của mình bị cán qua dưới bánh xe với vệt bánh xe còn in hằng trên con đường bằng máu, còn chiếc xe thì tông vào cột điện gần đó. Máu chảy loan lỗ khắp mặt đường, người đi ngang qua hô hào hoảng hốt cố gọi cấp cứu nhưng không kịp rồi.
Lê Anh Thơ chỉ thấy cơ thể mình nặng nề, lạnh toát cả lên, mắt thất những bóng dáng mờ ảo trước mặt. Đâu đó bóng hình cô thấy Linh đang khóc nức nở mà cố gọi cô trong vô vọng.
"Thơ ơi mày đừng bị gì nhá, cố lên xe cấp cứu sắp tới rồi.”
“Chẳng phải mày muốn xem bí mật đó lắm sao.”
"Nặng quá....sao mình cảm thấy mỏi quá cảm thấy có cái gì đang thoát ra khỏi cơ thể mình.”Lê Anh Thơ nằm bất động cảm thấy. Âm thanh bên tai Lê Anh Thơ ngày càng nhỏ đi cho đến khi ù hẳng, đôi mắt từ từ khép lại mặc cho cô bạn thân tên Linh gào khóc đang quỳ bên cạnh cô.
Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng khắp nơi, tiếng người dân la hét, hoảng loạn cố gắng lôi bác tài ra khỏi xe bán tải tan nát cùng với hình ảnh cơ thể một gái đầy máu nằm gần đó. Khung cảnh thật hỗn loạn.
“Mệt quá, chắc ngủ một tí sẽ không sao đâu.” Lê Anh Thơ trong lòng thầm nghĩ.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Lê Anh Thơ bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫn đi rồi chỉ thấy bóng tối đang ùa đến.
¤Tại một không gian nào đó¤
Xung quanh bao phủ bởi một màu trắng xóa, chả thấy điểm đầu hay điểm cuối ở đâu, nó trải dài vô tận không có điểm dừng. Tại đây Lê Anh Thơ trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, bộ tóc ngắn có chút uốn cong ở phần đuôi bay bổng như có gió thổi qua bộ áo dài trắng vốn bị nhuốm máu bởi vụ tai nạn mà nay lại trở lại như trước khi cô chết, thậm chí nó còn trắng sạch hơn trước nữa.
Lê Anh Thơ mơ màng giữa không trung, đôi mắt khép hờ như muốn tỉnh dậy nhưng cảm giác mệt mỏi vô độ tràn lan khắp mô cơ khiến cô chỉ có thể nằm yên một chỗ, đôi mắt cứ muốn đóng lại nhưng Lê Anh Thơ vẫn cố mở ra quan sát xung quanh: "Đây là đâu?... Ấm áp quá đi..."
Chợt một giọng nói dịu nhẹ vang lên bên tai Lê Anh Thơ: "Hỡi đứa trẻ đáng thương của ta, sinh mệnh của con đã định sẽ tận cùng người bạn thân của con, nhưng con đánh đổi mạng của mình cho người bạn đó được sống, thật đáng khen. Lòng ta không cho phép linh hồn đẹp đẽ này tan biến vào hư vô, nay ta sẽ ban cho con sinh mệnh mới, một cuộc sống mới cùng với ba món quà từ ta. Con hãy tự mình khám nó."
Lê Anh Thơ ngơ ngác trước lời nói từ hư vô kia, trong đầu đầy thắc mắc nghĩ: "Ai? Là ai đang nói vậy?" Chưa kịp để cô mở miệng hỏi thì một vòng xoáy hút cơ thể cô vào bên trong. Lê Anh Thơ cố vẫy vùng cử động cơ thể nhưng vô ích, mắt nhìn vòng xoáy đó hút vào bên trong cho đến khi cô hoàn toàn biến mất.
Giọng nói bí ẩn tiếp tục vang lên: " Hãy luôn lắng nghe con tim của con. Cầu mong con vẫn luôn yên bình hỡi đứa trẻ đáng yêu của ta."