Sau khi cuộc mây mưa kết thúc, Tử Yên đã mệt mỏi đến mức ngủ thϊếp đi. Khi tỉnh dậy cô đã thấy mình đang nằm ở sofa, trên người còn khoác chiếc áo vest của anh.
"Tỉnh rồi à?" Anh chống tay lên cằm nhìn cô, ánh mắt như đang muốn trêu ghẹo.
"Ừm."
"Hình như cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi nhỉ?" Anh đứng dậy bỏ tay vào túi quần sau đó bước đến trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh: "Là câu hỏi gì?"
Âu Thiệu Dương cúi người xuống, dùng một tay nâng cằm cô lên: "Cô yêu tôi rồi phải không? Nên khi nhìn thấy tôi và Trần Nghiên Phi ở bên nhau, cô sẽ cảm thấy không vui? Hửm?"
Cô tránh né ánh mắt của anh và hất tay anh ra: "Anh... anh nghĩ nhiều rồi, tôi làm sao có thể yêu anh được chứ? Tôi, tôi về trước đây."
Cô đứng dậy định đi ra ngoài thì bị anh anh ôm chặt lấy eo: "Tại sao cô không thể yêu tôi?"
"Tại vì tôi chỉ xem anh là ân nhân của mình, hơn nữa, người và yêu khác biệt, sao tôi lại có thể không hiểu điều đó chứ. Sau khi trả ơn cho anh xong, tôi nhất định sẽ quay trở về nơi thuộc về mình, mãi mãi tránh xa loài người." Đây là điều mà từ lâu cô luôn nói với chính bản thân mình, dùng những đạo lí cơ bản này để tự giáo huấn bản thân, để cho bản thân không phạm vào điều cấm kị.
"Được, tốt nhất là như những gì cô đã nói. Dù sao tôi cũng không cần gì cả, sau khi vở kịch này kết thúc, cô đã có thể đi rồi, tôi sẽ trả tự do lại cho cô." Anh buông cô ra, sau đó lùi về sau vài bước, có cảm giác như là đứng không vững.
Tử Yên cúi đầu che giấu đi ánh mắt đượm buồn, nói một lời cảm ơn, sau đó thì đi mất.
Âu Thiệu Dương đi đến bên tấm kính phía sau bàn làm việc, nhìn lên bầu trời xa xăm và châm một điếu thuốc. Khói thuốc cay nồng và hương thuốc lá vờn quanh xung quanh khiến anh có cảm giác sảng khoái, nhưng trong lòng lại có một sự hụt hẫng không rõ bắt nguồn từ đâu. Cảm giác vô cùng trống trải giống như là anh đã để mất một thứ gì đó quan trọng.
"Ha! Cuộc sống này đúng là nực cười. Chuyện gì cũng có thể xảy ra." Anh bỏ điếu thuốc vào ly nước để dập tắt nó, sau đó lại tiếp tục làm việc.
...
Ba ngày sau, tại biệt thự của Tần gia, Âu phu nhân và Tần phu nhân đều ở phòng khách uống trà và trò chuyện.
Bọn họ nói hết chuyện này đến chuyện khác cũng không hết chuyện để nói, cuối cùng lại nói đến vấn đề mẹ chồng, nàng dâu.
"Haizz! Âu phu nhân, tôi nghe nói là con dâu trưởng của Phó gia rất ương bướng, suốt ngày chỉ biết mua sắm, làm đẹp, việc nhà cũng không biết làm, bởi vậy nên Phó phu nhân và con trai lúc nào cũng cãi nhau, khiến cho đại thiếu gia của nhà họ cả về nhà cũng không dám vì mẹ và vợ suốt ngày cứ cạch mặt. Thế không biết Âu phu nhân thì sao nhỉ?" Tần phu nhân chưa có con dâu nhưng nghe bên nhà Phó gia như vậy cũng có chút lo lắng nên mới tò mò về con dâu của nhà họ Âu, không biết là người thế nào.
"Thật ra nói về chuyện này thì tôi cũng không biết, vì tụi nó sớm đã ở riêng, nhưng tôi cảm thấy con bé nhà tôi rất tốt, không chỉ lễ phép, xinh đẹp mà còn xuất thân từ nhà gia giáo, từ nhỏ đã ra nước ngoài sống nên tính cách rất tự lập và cởi mở." Sau thời gian tiếp xúc với Tử Yên bà thật sự rất thích cô nên những lời này đều là lời thật lòng, không phải là tâng bốc hay cố tình khoe khoang.
"Vậy à? Thế thì đúng là tốt thật. Chả bì lại con trai nhà tôi, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, đàn đúm."
Đúng lúc đó, Tần thiếu gia từ bên ngoài trở về, vừa về nhà đã nghe thấy những lời không hay về mình, cậu ta đi đến, ôm lấy cổ Tần phu nhân như một đứa trẻ.
"Mẹ đang nói xấu con à?"
"Đúng vậy, nói con đấy, suốt ngày chỉ biết đùa đòi, chơi với đám bạn xấu. Sao con không chịu học hỏi Âu Thiệu Dương, chí hướng làm ăn cho mẹ yên lòng, sau này còn có cháu để ẵm bồng nữa chứ." Tần phu nhân không hề bênh vực con mình trước mặt người ngoài nhưng cử chỉ lại nuông chiều, yêu thương, không hề nặng lời.
"Mẹ à, con còn trẻ mà, mẹ không nghe câu "làm không chơi đánh rơi tuổi trẻ" à? Vì vậy mẹ cứ cho con chơi thêm một thời gian đi, sau đó con sẽ tự khắc ngoan ngoãn đến công ty làm việc thôi." Cậu ta cứ cà lơ phất phơ, không biết đã nói câu này bao nhiêu năm rồi mà vẫn nói.
"Đấy! Âu phu nhân thấy không? Nó là vậy đó, phải chi nó được như Âu Thiệu Dương nhà bà, lấy cho tôi một cô con dâu tốt thôi là tôi cũng đã mãn nguyện rồi." Tần phu nhân than thở, Âu phu nhân chỉ biết cười trừ.
"Mẹ à! Từ khi nào mà mẹ thích có một đứa con dâu làm gái quán bar vậy?" Tần thiếu gia ngây ngô hỏi lại.
"Chậc! Thằng này, con nói gì vậy?" Tần phu nhân đánh vào lưng cậu ta một phát.
"Con nói sai sao? Tuy con không rành về chuyện làm ăn, nhưng tin tức nhảm nhí thì con có xem qua. Cô ấy không phải là Triệu Tử Yên, là gái quán bar sao? Mẹ không tin thì cũng có thể tìm hiểu thử, đã là người trong làng ăn chơi thì ai không biết cô ta."
Âu phu nhân cứng đờ người, còn Tần phu nhân thì tái xanh mặt, gượng gạo lên tiếng: "Chắc là nhầm lẫn gì đó thôi, bà đừng nghe nó nói bừa."
"Mẹ, con lấy danh dự ra đảm bảo luôn, không sai đâu."
"Câm miệng đi!"