Sư Trụ Trì đi rồi, Huỳnh Đức Long ngồi bệt xuống chiếc ghế bên cạnh.
Ngắm nhìn cô gái trước mặt, anh nhớ đến lần đầu tiên anh gặp Mộng Bình trước cửa một trường Đại học, hôm ấy cô cũng mặc chiếc áo sơmi trắng phối cùng quần Jean đen như thế này, mái tóc đuôi ngựa cũng được buộc lên cao, nhìn cô trong trẻo và thuần khiết như chính Yên Đình hôm nay.
Huỳnh Đức Long ngẩng mặt lên bầu trời trong xanh, ánh mắt thẩn thờ nhìn những đám mây đang nhẹ bay theo gió mà lòng thầm hỏi.
"Mộng Bình, có phải ở trên đó em biết anh nhớ em, biết anh đang rất cô đơn...nên em dẫn lối cho anh đến gặp cô ấy có phải vậy không?"
Huỳnh Đức Long đang miên man theo những dòng suy nghĩ của mình thì bất chợt tiếng khóc vọng tới khiến anh ta như bừng tỉnh lại.
Ở một góc trong sân, Yên Đình vừa hát xong bài Lòng Mẹ thì nhìn thấy một đứa bé đang thu mình lại ngồi khóc nức nở.
Cô hốt hoảng ngồi xuống bên cạnh cậu bé
"Hiếu, nói cho chị Đình biết em bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc"
Nhưng Yên Đình càng hỏi cậu bé càng khóc to hơn khiến cô vô cùng bối rối.
Mãi một lúc sau, cậu bé mới ngẩng mặt lên nhìn cô
"Chị Đình hát bài này làm em nhớ mẹ em quá. Hức hức..."
Nghe cậu bé nói, Yên Đình thấy lòng mình như se lại. Vừa rồi cô nghe Quí thổi bài Lòng Mẹ nên mới ngẫu hứng hát theo, cô không nghĩ sẽ khiến cho bé Hiếu xúc động đến vậy.
Cô đưa tay ôm lấy cậu bé vào lòng
"Chị Đình xin lỗi. Sau này chị sẽ không hát bài này nữa. Hiếu ngoan đừng khóc nhé"
Yên Đình cứ duy trì tư thế đó cho đến khi không còn nghe tiếng nấc của cậu bé nữa, cô mới yên tâm buông cậu ra mà đứng dậy.
Nhưng cô xoay người lại thì mặt cô va ngay vào l*иg ngực săn chắc của người nào đó, khiến sống mũi cô truyền đến một cơn đau điếng.
Cô xoa xoa chiếc mũi mình rồi ngẩng mặt lên như muốn nhìn rõ người đó là ai. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt âm trầm lạnh lẽo của người đối diện, cả người cô một phen chấn động.
Trong lòng cô như đang gào thét "Huỳnh Đức Long, anh ta đã xuất hiện rồi".
Yên Đình hồi hộp đến mức l*иg ngực cô lúc này không ngừng phập phồng lên xuống.
"Cô không sao chứ?" Huỳnh Đức Long nhìn cô nhàn nhạt cất giọng.
Yên Đình căng thẳng lắc đầu
"Dạ không sao"
Huỳnh Đức Long lần nữa lướt nhẹ qua gương mặt cô rồi đi thẳng đến chỗ bé Hiếu.
Bàn tay anh ta xoa nhẹ lên những sợi tóc tơ mềm của cậu bé, khẽ cất giọng
"Vừa rồi ở bên ngoài chú nghe tiếng khóc của con. Sao vậy?"
"Dạ con nghe chị Đình hát nên thấy nhớ mẹ" Bé Hiếu cúi đầu xuống đất, lí nhí đáp lại.
Huỳnh Đức Long nghiêm khắc nhìn cậu bé
"Có phải những lời chú dạy, con đã quên mất rồi phải không? Là đàn ông con phải luôn mạnh mẽ, cho dù trời có sập xuống con tuyệt đối cũng không được rơi lệ, có nhớ chưa?"
"Dạ, sau này con sẽ không khóc nữa. Cho dù có xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ không để mình rơi nước mắt" Hiếu nhìn Huỳnh Đức Long đáp lại, trong ánh mắt của cậu bé lúc này cũng đã khôi phục lại ý chí và thần thái của một đứa trẻ mạnh mẽ và kiên cường.
Đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, Yên Đình cũng không ngờ tới một tên trùm ma túy lại có lúc ân cần nhẫn nại dạy dỗ một đứa trẻ mồ côi như thế này. Hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô về anh ta như trước đó.
Vừa lúc này, một bé gái đang cầm chiếc kẹo mυ'ŧ với gương mặt hớn hở chạy đến trước mặt Yên Đình
"Chị Đình, em cho chị này"
Yên Đình mỉm cười đón nhận chiếc kẹo trên tay cô bé, ngọt ngào cất giọng theo
"Wow, kẹo ngon quá. Ở đâu bé Ngọc có vậy?"
"Dạ là của Chú Long mang đến. Bên ngoài còn nhiều bánh kẹo và đồ chơi lắm ạ. Chị Đình ra chơi cùng với bọn em đi"
"Được" Đình Đình gật đầu rồi nắm tay cô bé vui vẻ bước ra sân.
Nhưng không ai biết rằng, giờ khắc này cô đang hồi hộp và căng thẳng như thế nào. Mặc dù rất nhiều đêm cô đã nghĩ đến những tình huống gặp gỡ và tiếp cận Huỳnh Đức Long, nhưng khi đối diện với gương mặt lạnh lùng của anh ta thì đầu óc cô lại trở nên vô cùng trống rỗng.
Giờ đây chỉ có cách hòa mình vào bọn trẻ cô mới giải tỏa được sự căng thẳng, hồi hộp đó của mình.
Nhưng cô không hề biết rằng, chính sự ngây thơ hồn nhiên của cô khi đứng cùng bọn trẻ lại là vũ khí lợi hại nhất để thu hút Huỳnh Đức Long phải hướng mắt về cô.
Ngồi nhìn Yên Đình lắp ráp đồ chơi cho bé Ngọc, Huỳnh Đức Long nhàn nhạt lên tiếng.
"Cô tên Đình sao?"
Yên Đình mỉm cười nhìn anh ta
"Em tên Yên Đình. Còn anh?"
"Huỳnh Đức Long"
"Vậy em gọi anh bằng anh Long nha" Mặc cho vẻ ngoài lạnh nhạt của anh ta, Yên Đình vẫn giữ nụ cười ngọt ngào đáp lại.
Cũng vì nụ cười này của cô mà Huỳnh Đức Long ngẩn người một lúc thật lâu, gần như không thể dời mắt được cô. Quả thật là rất giống, nhưng Mộng Bình có nốt ruồi duyên dưới cằm còn cô thì không.
Ở một góc nào đó, nhìn vào ánh mắt này của anh ta cùng với vẻ ngoài e thẹn của Yên Đình lúc này, Thế Kiệt cảm thấy tim mình nhói lên. Dường như là anh đang sợ một chuyện gì đó.