Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 40

Lục Phong Châu cúi đầu, nhân lúc Đường Uyển Tâm không chú ý, cầm lấy bàn tay cô, in lên một nụ hôn trên mu bàn tay của cô, một nụ hôn rất thành kính.

Đường Uyển Tâm ngây ngốc một lúc mới phản ứng lại, đánh Lục Phong Châu một cái, “Cậu làm cái gì thế?”

Tâm nguyện của Lục Phong Châu đã được thực hiện, trên mặt treo nụ cười tự đắc, “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là muốn hôn em.”

Hai chữ “Hôn em” bị cậu cố tình kéo thật dài, nghe ra cảm giác rất lưu luyến.

Gương mặt Đường Uyển Tâm lặp tức ửng đỏ, dậm chân một cái, “Cậu... Ngang ngược vô lý.”

Lục Phong Châu nhét tay vào trong túi, cười nói: “Ai bảo em không cho tôi hôn, tôi đành phải hôn trộm thôi. Hơn nữa, tôi nào có ngang ngược vô lý, dù sao cũng không phải hôn lên miệng, chỉ là mu bàn tay thôi mà.”

Giọng điệu này của cậu rơi vào tai Đường Uyển Tâm nghiễm nhiên biến thành “Tôi đã chiếm được tiện nghi nhưng tôi còn muốn khoe mẽ”, dáng vẻ rất buồn cười.

Đường Uyển Tâm: “Sau này không cho cậu tới gần mình nữa?”

Lục Phong Châu: “Vậy thì càng không được.” Nói xong, cậu bĩu môi, “Em nhìn kìa?”

Đường Uyển Tâm quay đầu nhìn lại, hình như phía xa có người đang chạy tới chỗ bọn họ, còn vẫy vẫy tay, “Haizz, Đường Uyển Tâm, Lục Phong Châu, giáo viên bảo bọn cậu chuẩn bị tham gia chạy dài 1500 met.”

Lục Phong Châu nhún nhún vai, trong ánh mắt tản ra vẻ đắc ý kiểu: Em xem đi, tôi nói không sai mà, hai chúng ta nhất định phải luôn ở bên nhau.

Đường Uyển Tâm trả lời: “Được.”

Hai người một trước một sau cùng đi đến sân thể dục.

Hôm nay, tin tức Đường Uyển Tâm chiến thắng lợi lần nữa giống như gió lốc, nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ trường cấp ba Thánh Hiền, ánh mắt lúc mọi người nhìn cô, nghiễm nhiên đều như đang nhìn một học bá.

Các học sinh của lớp ba khối 10 vì biểu hiện xuất sắc của Đường Uyển Tâm mà kiêu ngạo, khí thế cũng nổi bật hơn các lớp khác, đi đường cũng muốn đi ngang.

Biểu hiện của Đường Uyển Tâm quá hoàn hảo, dẫn đến phản ứng trực tiếp là, mặc kệ cô đang làm gì, luôn có người muốn tiến lên bắt chuyện.

Vô cùng nhiệt tình.

Đường Uyển Tâm chạy bộ, có nam sinh tới đưa nước.

Đường Uyển Tâm đi ăn cơm, có nam sinh nhường vị trí xếp hàng cho.

Đường Uyển Tâm trực nhật, nam sinh tranh cướp nhau làm giúp cô.

Được rồi, giờ cô chính thức trở thành nhân vật phong vân trong trường học.

Sắc mặt Lục Phong Châu càng ngày càng đen.

Tiểu Đào nháy nháy mắt, than thở: “Tâm Tâm, cậu thật giỏi, mình rất hâm mộ cậu.”

Đường Uyển Tâm nhét chai nước trong tay vào lòng Tiểu Đào, “Cho cậu, cậu uống đi.”

Tiểu Đào nhận lấy chai nước, “Vậy mình không khách khí đâu nha.”

Đường Uyển Tâm xua xua tay, “Cậu thì có bao giờ biết khách khí.”

Tiểu Đào nháy mắt, “...... Nè nè.”

Trải qua buổi sáng luyện tập chạy dài, tốc độ chạy bộ của Đường Uyển Tâm lại tăng thêm một chút, còn chuyện tăng nhanh đột xuất, phá kỷ lục thế giới gì đó thì không có khả năng.

Ngày hôm sau, 10 giờ sáng, cuộc thi chạy dài 1500 bắt đầu.

Đường Uyển Tâm, Tiểu Đào, còn có ba nữ sinh khác trong lớp cùng tham gia hạng mục này, tiếng còi vừa vang lên, các cô làm tư thế chuẩn bị chạy lấy đà. Đợi tiếng còi vang lên lần thứ hai, các thí sinh đồng loạt xông ra ngoài.

Đường Uyển Tâm biết thực lực của bản thân ở đâu, không tranh không đoạt, cô cho mình một mục tiêu, kiên trì chạy hết là được.

Đúng, chỉ có như thế mà thôi.

Mục tiêu của Tiểu Đào thì cao hơn chút, cô ấy muốn giành được một cái giải gì đó, cho nên cô ấy tăng tốc chạy nhanh, tốc độ bảo trì ở những hàng phía trước.

Hôm nay sắc trời có hơi âm trầm, mặt trời không thấy ló rạng, phía chân trời còn có gió thổi qua, không khí mát mẻ thoải mái, hoàn cảnh này rất thích hợp cho việc chạy bộ.

Nhưng Đường Uyển Tâm không phải nữ sinh yêu thể thao, thích mấy trò vận động ra mồ hôi. Cho nên với cô, dù thời tiết như thế nào thì cũng chẳng phù hợp để vận động. Còn chưa chạy được bao lâu, trên mặt cô đã đổ đầy mồ hôi. Chân cũng bắt đầu hơi mềm nhũn, nghĩ đến còn phải chạy thêm vài vòng, trong lòng cô sắp không trụ nổi.

Chạy nhanh chạy nhanh, dưới chân lại bất ngờ lảo đảo một cái, lúc cô thiếu chút nữa té ngã, có một bàn tay kéo cô lại, cô ngước mắt nhìn qua, “Sao lại là cậu?”

Lục Phong Châu buông tay ra, “Tôi đến chạy với em.”

Đường Uyển Tâm: “Không cần, cậu mau ra khỏi đường băng đi.”

Nếu Lục Phong Châu là kiểu người biết ngoan ngoãn nghe lời, thì cậu đã chẳng thể xưng là lão đại của trường học. Con người cậu một khi nhận định một việc gì, hoặc quyết định chuyện gì đó, thì có tám con trâu cũng không kéo được cậu trở lại.

Đường Uyển Tâm thấy không khuyên nổi cậu, cũng lười quan tâm đến người này nữa.

Giáo viên giám sát tính giờ thấy Lục Phong Châu chỉ tới chạy cùng, không quấy nhiễu tới các thí sinh, nên cũng mặc kệ cậu. Cảnh tượng lúc này biến thành, trong mười mấy nữ sinh lại lòi ra một nam sinh vóc người cao lớn, chậm rãi chạy theo bọn họ.

Một vòng, hai vòng, ba vòng, đến vòng thứ tư, Đường Uyển Tâm đã thật sự không kiên trì nổi nữa, hơn nữa cô cũng đã chậm hơn các thí sinh khác một khoảng khá lớn.

Có vài nam sinh ở ngoài cũng chạy trợ uy, “Cố lên, cố lên, Đường Uyển Tâm cố lên.”

Đường Uyển Tâm: “......”

Không được, không được, không chạy nổi nữa rồi.

Chân cô run quá, trong thâm tâm chỉ muốn dừng lại. Nhưng lại nhìn thấy những người phía trước vẫn luôn nỗ lực chạy tiếp, cô lại cảm thấy từ bỏ giữa chưng là một hành vi vô cùng đáng xấu hổ, đành phải đỡ eo tiếp tục chạy.

Lục Phong Châu chạy tới, nắm chặt tay cô, “Đi, tôi kéo em chạy.”

Đường Uyển Tâm dùng sức giãy giụa, nhưng lực tay của nam sinh vốn mạnh hơn nữ sinh, cô căn bản không thoát được.

“Đừng lề mề, nhanh lên.”

“...... Được.”

Đường Uyển Tâm tùy ý để cậu nắm chặt tay kéo đi, hai người cùng nhau chạy về phía trước.

500 mét, 300 mét, 200 mét, cô dần dần vượt qua rất nhiều người, đi tới vị trí trung gian.

Lục Phong Châu thấp giọng: “Đừng nóng vội, điều chỉnh hô hấp.”

Đường Uyển Tâm: “À.”

Lại có người vượt qua từ bên cạnh.

Khi quãng đường chỉ còn 100 mét, Lục Phong Châu đẩy nhanh tốc độ, “Đi, chúng ta sẽ đuổi kịp.”

Bước chân Đường Uyển Tâm lảo đảo, cố hết sức chạy theo.

50 mét, bên cạnh bọn họ còn năm bạn học.

40 mét, còn bốn người.

Khi chỉ còn 30 mét, Lục Phong Châu buông lỏng tay ra, “Chạy về đích đi.”

“Cố lên.”

“Cố lên.”

“Cố lên.”

Kết thúc cuộc thi, Đường Uyển Tâm chạy xong thứ tư.

Tuy vẫn không có giải thưởng gì, nhưng chuyện này đã là một sự thăng hoa trong thể chất với cô rồi.

Sau khi chạy xong, Tiểu Đào và Đường Uyển Tâm cùng với Lục Phong Châu và Lưu Môn Đình cùng đi vòng quanh sân thể dục ba vòng.

Cái này là để bình phục cơ năng trong thân thể.

Mặc kệ kết quả cuộc thi chạy dài của Đường Uyển Tâm thế nào, từ khi trên người cô được dán lên cái nhãn hoa hậu học đường, thì dù cô chớp mắt cũng là phong cảnh mê người.

Những bài post bịa đặt nói xấu trên diễn đàn trường học đã không còn, thay thế vào đó là mấy bức ảnh hàng ngày của Đường Uyển Tâm.

Ngày mùng 1 tháng 6, Tết thiếu nhi với học sinh cấp ba là một ngày lễ xa xỉ chỉ có trên danh nghĩa. Hôm nay Đường Uyển Tâm đại diện trường học tham gia một cuộc thi đấu tiếng Anh, trường cấp ba Thánh Hiền giành được giải nhất.

Lớp ba khối 10 cũng được thưởng một lá cờ thi đua màu đỏ.

Kì thi tháng bị đại hội thể thao trì hoãn đã lâu, đúng hạn diễn ra vào đầu tháng 6. Hôm thứ tư, mọi người tham gia bài thi toán.

Đề thi lần này có hơi khó, các học sinh đều phát ra tín hiệu cầu cứu với bạn, muốn châu đầu ghé tai thảo luận một chút, nhưng mà các giáo viên coi thi quá nghiêm khắc. Bọn họ chỉ hơi chớp mắt liếc ngang một cái, là cô giám thị sẽ đứng bên họ hơn nửa ngày.

Cho nên, toàn bộ các học sinh đều từ bỏ giãy giụa.

Dựa vào trình độ bản thân, tự mình nghĩ cách giải bài thi vậy.

Thành tích học tập của Đường Uyển Tâm vẫn luôn rất tốt, tuy lúc vừa mới trọng sinh còn có hơi không quen lắm, hơn nữa trong nhà luôn xảy ra mấy chuyện buồn lòng khiến cô phân tâm.

Nhưng lúc này mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, học tập gì đó tất nhiên là không hề bỏ qua.

Lần này tuy đề thi môn toán có hơi khó, nhưng đó là đối với các bạn học khác thôi, còn đối với cô thì...... Vẫn trong phạm vi khả năng.

Lần này Lục Phong Châu cũng vô cùng nghiêm túc tham gia và làm bài thi, cậu tự nói với chính mình, nếu muốn xứng đôi với cô, cậu nhất định phải nỗ lực thật nhiều.

Nỗ lực hết sức.

Trong lòng có tín niệm, ngòi bút như tự có ý nghĩ, bài thi môn toán lần này, Lục Phong Châu cũng làm xong được hai phần ba, cậu tính toán một chút, lần này chắc có thể tăng hơn mười hạng đi?

Môn thi thứ hai là tiếng Anh.

Lần này thì chẳng phải lấn cấn gì, Đường Uyển Tâm đều biết làm, chẳng những cô biết làm, từng con chữ tiếng Anh được viết ra còn đặc biệt tú lệ, bài thi tràn ngập chữ viết xinh đẹp, giống như diện mạo của cô vậy.

Hoàn mỹ.

Tiếng Anh của Lục Phong Châu không quá ổn, mấy câu dễ phía trước biết làm thì đều làm, mấy câu khó phía sau thì lại không biết làm. Chẳng qua cậu cũng tương đối xui xẻo, lúc chọn đáp án trong bài thi, cậu có vài câu lưỡng lự, và khoảng mười mấy câu khoanh bừa.

Được rồi, cứ tính đại đi, phỏng chừng tiếng Anh cao nhất cũng chỉ được khoảng 40 điểm.

Một buổi sáng làm xong hai bài thi, các học sinh được tự do để bắt đầu ôn tập cho môn sau.

Cô giám thị vừa ra khỏi lớp, tiếng oán than đã dậy đất. Lần này rốt cuộc là vị thần tiên nào ra đề thế? Đề thi căn bản không thích hợp cho phàm nhân làm.

Tâm trạng của Tiểu Đào cũng hơi suy sút, cô ấy thi không tốt, ảnh hương đến tâm trạng cũng không tốt theo.

Đường Uyển Tâm khuyên giải an ủi: “Sắp tới còn mấy bài thi nữa, cậu không thể phân tâm vì một bài kiểm tra mãi được. Phải tin tưởng vào bản thân, nỗ lực nhất định sẽ lam được.”

Tiểu Đào đầy huyết sống lại, “Cố lên.”

So với bên các cô gái đang có ý chí chiến đấu sục sôi, Lưu Môn Đình héo úa nằm gục trên bài, bài thi của cả môn toán và tiếng Anh cậu ta đều làm không tốt, haizz, thật sốt ruột.

Bây giờ đến ôn tập cho các môn sau cũng không muốn làm.

Lục Phong Châu xách cổ áo cậu ta lên, nhỏ giọng nói: “Tao nói này, cha mẹ nào cũng đều thích mấy đứa trẻ học tập tốt, nếu mày muốn theo đuổi Tiểu Đào, thì mau chóng chịu khó ôn tập đi, bằng không —— nhân lúc còn sớm thì buông tay đi.”

Lưu Môn Đình: “......”

Học tập thật khó.

Nhưng vì Tiểu Đào, liều mạng.

Không biết có phải nhờ Lục Phong Châu khai sáng thành công hay không. Mấy giờ ôn tập kế tiếp Lưu Môn Đình giống tiêm máu gà, rất nghiêm túc thực nỗ lực.

Lúc ăn cơm trưa cũng tranh thủ xem sách.

-

Bài thì buổi chiều, là thi môn vật lý, sau khi nhận được đề thi, các thí sinh cũng thởi phào nhẹ nhóm, mặt mày cũng không còn ủ ê nữa. Đề thi vật lý lần này rất đơn giản, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, đạt tiêu chuẩn cơ bản không thành vấn đề.

Đường Uyển Tâm làm rất nhanh, cô là người đầu tiên làm xong. Thời gian còn dư lại còn có thể kiểm tra lại bài làm mấy lần, cuối cùng xác định đã không còn vấn đề gì. Được giám thị cho phép thì quyết định nộp bài thi sớm.

Sau đó, mọi người cũng xếp thành tốp năm tốp ba đi nộp bài thi.

Lục Phong Châu nộp hơi muộn, lần này cậu làm bài rất nghiêm túc, kiểm tra lại rất nhiều lần mới nộp bài.

-

Sau khi thi xong bài thi vật lý thì tới môn thi hóa học, sinh học......

Bọn họ thi hai ngày liên tiếp.

Trong hai ngày này, mọi người đều mệt mỏi uể oải sắp thành cá muối, ai nấy đều chìm trong trạng thái chán nản.

Haizz, một chữ thảm cũng không đủ để hình dung tình cảnh này.

Phải là cực kì thảm.

Đường Uyển Tâm nhớ lại tình cảnh kiểm tra ở đời trước. Mỗi một lần thi xong, khi các giáo viên phê bình đều sẽ lấy Lục Phong Châu làm ví dụ, lời trong lời ngoài đều có ý ngầm bảo các học sinh không được học theo cậu, phải liên tục nỗ lực học tập, tranh thủ tạo ra những thành tích tốt, làm một công dân hữu dụng.

Đôi khi, Đường Uyển Tâm có một suy nghĩ khá kì lạ. Nếu như lúc ấy Lục Phong Châu nghe được những lời khen ngợi, thì liệu tính tình của cậu có tốt lên không? Cuộc đời cậu có phải sẽ có một kết cục khác hay không?

-

Buổi chiều thứ sáu, điểm bài thi được công bố.

Giáo viên các bộ môn bắt đầu giảng đề, lớp bọn họ đón điểm môn toán đầu tiên, phát súng thứ nhất đã sẵn sàng.

Tiểu Đào gắt gao nắm chặt tay, mặc niệm: “Bồ Tát phù hộ, phù hộ thành tích của con nhất định qua ải.”

Đường Uyển Tâm vỗ vỗ đầu cô ấy, “So với lúc này đi cầu nguyện Bồ Tát phù hộ, còn không bằng cậu cố gắng học tập từ trước.”

Vẻ mặt Tiểu Đào như đưa đám, “Tâm Tâm, mình khẩn trương quá.”

Đường Uyển Tâm: “Ngoan nào, đừng khẩn trương.”

Cô toán giật giật gọng kính trên mũi, trầm giọng nói: “Lần này, trong lớp chúng ta có hai bạn học rất đáng được khen ngợi.”

Mọi người ngay lập tức châu đầu ghé tai, thảo luận xem hai người mà thầy giáo muốn khen ngợi là ai.

“Yên lặng, tất cả yên lặng hết cho cô.” Cô toán cao giọng, “Bạn học Đường Uyển Tâm.”

Đường Uyển Tâm chậm rãi đứng lên, “Vâng.”

Cô Toán lộ ra vẻ mặt hiền từ tươi cười, “Bạn học Đường Uyển Tâm, lần này làm bài thi toán được trọn điểm, em cũng là học sinh duy nhất trong toàn bộ học sinh khối 10 làm được trọn điểm. Lớp chúng ta cùng vỗ tay khen ngợi bạn học Đường Uyển Tâm nào.”

“Bạch bạch bạch.” Tiếng vỗ tay vang lên.

Một lát sau, cô Toán lại tiếp tục lên tiếng: “Một bạn học khác cũng vô cùng đáng được khen ngợi là?”

------oOo------