Ba chữ “Tôi thích em” được gió thổi bay, quanh quẩn vang vọng trong khe núi một hồi lâu.
“......” Đường Uyển Tâm làm bộ không nghe thấy, lựa chọn giả điếc.
Xe máy tăng tốc chạy nhanh về phía trước, đường núi chênh vênh, bỗng nhiên cao lên, lại bỗng nhiên phải rẽ quặt, bỗng nhiên quay nhanh.
Cả người Đường Uyển Tâm lung lay quay cuồng theo chuyển biến phương hướng của chiếc xe, cô gắt gao ôm chặt eo Lục Phong Châu, chỉ sợ mình không cẩn thận một chút sẽ bị ngã ra.
Đường băng phía sau cũng truyền đến tiếng xe máy gầm rú, Lục Phong Châu nhếch miệng, nở nụ cười nhạt nhẽo, “Tôi tăng tốc đây.” Cậu vặn mạnh tay ga, chiếc xe máy giống như một mũi tên, xuyên ra ngoài.
Đường Uyển Tâm sợ tới mức cắn chặt môi, tay càng ôm chặt hơn, nếu lúc này ngã xuống, phỏng chừng cơ hội sống bằng không.
Mạng của cô, nhất định phải được bảo toàn.
Phía trước bỗng xuất hiện chướng ngại vật, là rào chắn cao nửa thước. Lục Phong Châu tăng tốc, trình diễn một màn xe bay trong không trung.
Khi chiếc xe rơi xuống đất, bụi đất bắn đầy trời.
Đường Uyển Tâm lớn tiếng hỏi: “Khi nào chúng ta đi tới đích?”
Lục Phong Châu nghiêng đầu đáp: “Mười phút, chờ thêm mười phút nữa.”
Lần đầu tiên Đường Uyển Tâm cầu nguyện cho mười phút này trôi qua thật nhanh.
Sau đó, chiếc xe đột nhiên rẽ phải, bọn họ lại lao vào một con đường khác.
Gió trong khe núi gào thét, tiếng xe máy nổ vang, tốc độ của chiếc xe giảm xuống đột ngột, đuôi xe như muốn bay lên, bọn họ rốt cuộc đã chạy vạch đích.
Nói thực, chân Đường Uyển Tâm đã mềm nhũn.
Cô không nhớ rõ, làm sao mình lấy được lá cờ đỏ chót kia, dù sao sau khi trở về bọn họ, bốn phía đều dậy lên tiếng hoan hô rung trời.
Lưu Môn Đình vui vẻ chạy tới, “Anh Châu, anh quá lợi hại, kỷ lục về tốc độ lại phải thay đổi một lần nữa rồi.”
Lục Phong Châu ném chiếc mũ bảo hiểm trong tay cho cậu ta, “Sao bây giờ mới đến?”
Lưu Môn Đình lắc đầu, “Đừng nói nữa, trên diễn đàn lại xuất hiện một bài post mời, lần này bị giáo viên nhìn thấy rồi, nên em và các bạn học khác bị giữ lưu để hỏi chuyện.”
Lục Phong Châu: “Bài post như thế nào?”
Lưu Môn Đình: “Về Đường Uyển Tâm.”
Lục Phong Châu nhướng mày, ánh mắt trở nên sắc bén, phàm là những chuyện có liên quan đến Đường Uyển Tâm thì đều ở trong trọng điểm quan sát của cậu.
“Bài đấy viết cái gì?”
Lưu Môn Đình: “Bài post nói cậu ấy ỷ vào trí thông minh vặt, chiến thắng đàn chị khối 12, lại còn nói chuyện không lựa lời, khiến đàn chị muốn......”
Lục Phong Châu: “Muốn làm gì?”
“Muốn, muốn thôi học.” Lưu Môn Đình sờ sờ cánh mũi, “Anh cũng biết mà, hai đàn chị thi đấu với Đường Uyển Tâm đều là học sinh mũi nhọn của khối 12, có thể nói là người gánh vác trong trách nâng tổng điểm thi đại học cho trường Thánh Hiền chúng ta. Nếu chẳng may tâm lý của những người này xuất hiện bất thường gì đó, cảnh tượng đó quả thực giống như sao Hoả va vào Trái Đất ấy, cho dù là bên phía phụ huynh hay phía giáo viên đều khẩn trương muốn chết.”
“Cho nên sao?” Lục Phong Châu hỏi.
“Cho nên, giáo viên kêu bọn em ở lại là muốn xác minh tình huống, muốn xem liệu có phải Đường Uyển Tâm thực sự hỗn láo giống như trong bài post nói không.”
Lục Phong Châu càng nghe, ánh mắt càng sắc bén, “Đừng nói cho Đường Uyển Tâm biết.”
Lưu Môn Đình: “À.”
Đường Uyển Tâm cầm lá cờ đỏ chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn Mạnh Lan cũng đang đi tới chỗ mình.
Mạnh Lan ngăn cản đường đi của cô, “Thắng trận nên muốn khoe khoang sao?”
Đường Uyển Tâm phất phất lá cờ đỏ trong tay, “Ừ đấy, cảm giác chiến thắng thật tốt, đặc biệt là chiến thắng mày, cảm giác càng tuyệt vời.”
Hô hấp của Mạnh Lan hơi gấp gáp, sắc mặt càng âm trầm hơn, “Mày cho rằng mày sẽ luôn chiến thắng sao?”
Đường Uyển Tâm cười vô cùng xán lạn, “Thắng người khác thì tao không dám bảo đảm, nhưng thắng mày thì tao vẫn dư khả năng. Đúng rồi, mày chơi với đám người hư hỏng như thế này, chắc là mẹ mày không biết nhỉ?”
Mạnh Lan: “Mày muốn làm gì?”
Đường Uyển Tâm chụp lên bả vai cô ta, “Tao thấy quan hệ của bọn mày không giống như bạn bè bình thường, một học sinh trốn học thường xuyên lại đi chơi với đám người trong xã hội, nếu như chuyện này bị trường học phát giác, khẳng định sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.”
Mạnh Lan hừ lạnh một tiếng, “Rốt cuộc thì mày muốn làm gì?”
Đường Uyển Tâm: “À, chỉ là muốn mày bớt chút thời gian, tìm cơ hội khuyên bảo mẹ mày vài câu, đừng để bà ta cứ suốt ngày nhìn chằm chằm ba tao như vậy.”
Mạnh Lan: “Chuyện này tao không quản được.”
“Phải không?” Đường Uyển Tâm móc di động từ trong túi áo ra, ống kính nhắm ngay mặt Mạnh Lan, nhanh tay bấm chụp hai bức, “Rất ăn ảnh đấy.”
Khi Mạnh Lan phản ứng lại, Đường Uyển Tâm đã chụp xong rồi, cô ta tức giận muốn đoạt lấy chiếc di động.
Đường Uyển Tâm giơ chiếc điện thoại lên cao, mặc cho cô ta nhảy nhót giống như vai hề.
Mạnh Lan tức không làm gì được, đành chạy đến trước mặt Chu Tử, nũng nịu kéo cánh tay anh ta, “Anh Chu, con bé kia khi dễ em.”
Chu Tử nghe vậy, mày nhăn lại, nhìn đám tiểu đệ phía sau, ra lệnh: “Đi, giáo huấn con bé đó cho ta.”
Mạnh Lan mỉm cười, bọn họ nhiều người như vậy, cho dù có Lục Phong Châu che chở, hôm nay Đường Uyển Tâm nhất định sẽ phải chịu thiệt.
Lục Phong Châu nhìn thấy có người hùng hổ đi đến chỗ Đường Uyển Tâm, nhanh tay đoạt lại chiếc mũ bảo hiểm trong tay Lưu Môn Đình, dùng sức ném qua.
Người nọ ôm đầu, té ngã.
Lục Phong Châu nhanh chóng chạy lại, bảo vệ thiếu nữ ở phía sau người, “Chu Tử, con mẹ nó mày có bệnh hả?” Người mà cậu mang đến cũng dám chọc, không phải có bệnh thì là cái gì.
Chu Tử ôm Mạnh Lan, “Con bé này chọc Lan Lan của chúng ta tức giận, chỉ cần cô ta xin lỗi, rồi xóa mấy tấm ảnh trong di động đi, thì tao sẽ tạm tha cho cô ta.”
Lục Phong Châu cười lạnh, “Nếu không xóa thì sao?”
Chu Tử: “Ngượng ngùng quá, nhất định phải xóa.”
Lục Phong Châu lạnh mặt, một chân đá vào ngực người đàn ông vừa tiến lên, “Muốn chết!”
Hiện trường bắt đầu có chút vượt ra ngoài sự khống chế, Lục Phong Châu, Đường Uyển Tâm, và Lưu Môn Đình lập tức bị mười mấy người vây quanh.
Lục Phong Châu kéo tay Đường Uyển Tâm, “Sợ không?”
Đường Uyển Tâm lắc đầu, “Không sợ.”
Đã trải qua chuyện đua xe tốc độ bàn thờ vừa rồi, lúc này cô trăm phần trăm tín nhiệm vào thực lực của Lục Phong Châu, lại nói, đời trước phải đến 23 tuổi cô mới chết, cho nên lúc này cô mới mười sáu tuổi, khẳng định có thể chuyển nguy thành an.
Cô nhân lúc lực chú ý của mọi người đều đặt lên trên người Lục Phong Châu, nghiêng mắt nhìn quanh bốn phía. Xe máy cách chỗ bọn họ hiện giờ cũng không xa lắm, chỉ cần đi vài bước là có thể tới nơi.
Nghĩ như vậy, cô giật giật cơ thể, di chuyển về hướng đó.
Cô vừa động, Lục Phong Châu cũng di động theo, sau đó những người vây quanh bọn họ cũng cử động.
Con người Lục Phong Châu tính tình táo bạo, ghét nhất làm việc dây dưa lằng nhằng, nếu chuyện mà có thể giải quyết trong một phút tuyệt không sẽ không kéo dài tới hai phút. Cậu nắm chặt tay Đường Uyển Tâm, nghênh đón trực diện những kẻ đang có ý đồ tiến lên, tiện thể cho mỗi người đó một chân.
Sau đó, cả đám thanh niên múa may nắm tay, cùng nhau đi lên.
Tay chân Lục Phong Châu hoạt động cùng lúc, cứ hai phút lại thu phục được một người, thậm chí còn đánh đến mức người nọ không bò dậy nổi.
“Lục Phong Châu, đi mau, cảnh sát tới.” Không biết Lôi Cương Quyết xuất hiện khi nào, cậu ta cưỡi xe máy, hô to một tiếng.
Đám người kia nghe vậy cũng tản ra, chạy tứ tán khắp nơi, nếu thật sự bị cảnh sát bắt được, thì đám bọn họ thảm chắc rồi.
Mạnh Lan đứng đó, tức đến dậm chân, Chu Tử ôm lấy cô ta, đi tới chỗ chiếc xe thể thao ở phía xa.
Đường Uyển Tâm trở tay, nắm lấy tay Lục Phong Châu, “Đi thôi, cảnh sát sắp tới rồi.”
Lục Phong Châu mỉm cười, “Em đang lo lắng cho tôi sao?”
Đường Uyển Tâm, “Đã là lúc nào rồi? Còn không đi thì cảnh sát sẽ tới bắt cả đám thật đấy.”
Lục Phong Châu kéo cô vào trong ngực, “Đừng sợ, không có cảnh sát.”
“Nhưng mà Lôi Cương Quyết......” Đường Uyển Tâm chu miệng, khó hiểu hỏi.
“À, đây là ám hiệu của hai bọn tôi.”
“......”
Đường Uyển Tâm muốn chửi mẹ nó, cái ám hiệu chó má gì vậy?! Cô ném tay Lục Phong Châu ra, lập tức đi đến chỗ xe máy.
Lưu Môn Đình đi đến trước mặt Lôi Cương Quyết, “Cái kia......”
Lôi Cương Quyết: “Xe máy của tao chỉ chở phụ nữ.”
Lưu Môn Đình nhéo nhéo giọng, học chất giọng nũng nịu của nữ sinh, điệu đà nói: “Anh Quyết ~”
Lôi Cương Quyết đột nhiên run rẩy, nhấc chân đá cậu ta một cái, “Cút ——”
-
Lục Phong Châu chở Đường Uyển Tâm trở về nhà. Khi hai người về đến nhà đã tới 7 giờ tối, quản gia vẫn luôn đứng ở cổng lớn nhìn xung quanh, thấy cô đã trở về, liền kéo cô về phòng mình, lấy ra một bức thư có vẻ rất trân quý từ trong ngăn kéo.
Đường Uyển Tâm nhìn chữ viết trên bức thư, nhận ra đó là nét bút của mẹ cô.
Quản gia gật gật đầu, “Đây là thư tiểu thư viết và giữ lại cho cháu.”
Đường Uyển Tâm nhận lấy bức thư, chậm rãi mở ra, bên trong là nét chữ quen thuộc, cũng không khác với nét chữ của cô là bao.
Đại ý của bức thư là, thời điểm cô nhìn thấy bức thư này, mẹ cô đã rời khỏi thế giới này, không thể để lại bất kì đồ vật kỷ niệm đáng giá gì, chỉ có cổ phần ở Đường thị của bà, và một bất động sản ở Dung thành.
Nhưng những thứ này, phải đợi sau khi cô tròn 18 tuổi mới có thể kế thừa.
......
Đường Uyển Tâm xem xong hết bức thư, gập lại, cất giữ nó cẩn thận, rồi mới nói với quản gia: “Cảm ơn bác đã giao bức thư này cho cháu.”
Vẻ mặt quản gia hơi cảm động nói: “Tiểu thư vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, tôi không có gì có thể báo đáp cô ấy, chỉ có thể đối xử với con của tiểu thư càng tốt hơn.”
Đường Uyển Tâm lại dặn dò thêm vài câu, mới cầm bức thư đi ra ngoài, vừa mới đi vào phòng khách đã chạm mặt Mạnh Hinh, cái này gọi là tới sớm không bằng tới đúng lúc đấy.
Cô nhìn về phía Mạnh Hinh, ánh mắt ngậm ý cười.
“Dì Mạnh tới chơi ạ.”
Mạnh Hinh cũng mỉm cười, “Tâm Tâm muộn như vậy mới trở về sao? Dì nhớ trường của con hẳn là cho tan học từ rất sớm mà?”
“Vâng, đúng là tan học từ sớm rồi ạ.” Đường Uyển Tâm đi lên phía trước vài bước, “Là do cháu có vài việc riêng tư muốn làm, cho nên mới về muộn.”
“Việc riêng tư sao? Một đứa bé như cháu thì có thể có việc riêng tư gì?” Đường lão phu nhân nhăn mi.
Đường Uyển Tâm cắn cắn môi, “Là về Mạnh Lan.”
Mạnh Hinh: “Mạnh Lan làm sao thế?”
Đường Uyển Tâm buông cặp sách xuống, lấy di động trong túi ra, “Dì xem đi ạ.”
Vừa nhìn thấy mấy bức ảnh, sắc mặt Mạnh Hinh lập tức trở nên xanh mét, “Mấy bức ảnh này, cháu chụp được ở chỗ nào?”
Đường Uyển Tâm lại đi lên trước, nhẹ giọng nói: “Dì Mạnh, Mạnh Lan đã hơn một tuần không đến trường học, nếu dì có thời gian rảnh rỗi thì vẫn nên quan tâm nhiều hơn đến con gái của chính dì đi. Giai đoạn thiếu nữ trong tuổi dậy thì có rất nhiều vấn đề,
nếu nhỡ chẳng may Mạnh Lan có cái gì ngoài ý muốn, vậy dì ——”
Lời thì chưa nói hết, nhưng ý tứ đã truyền đạt rõ cả rồi.
Mạnh Hinh nói với Đường lão phu nhân: “Phu nhân, con, con còn có việc gấp, xim phép đi trước.”
Đường Uyển Tâm xua xua tay, “Dì Mạnh, dì đi thong thả nhé.”
Đường lão phu nhân nhìn ảnh chụp trên di động, nói: “Tâm Tâm, cháu cũng không nên học theo Mạnh Lan, con gái như vậy rất không có gia giáo.”
Đường Uyển Tâm gật gật đầu, “Bà nội yên tâm đi, cháu sẽ không.”
-
Đường Uyển Tâm cơm nước xong đi lên lầu, vừa mới ngồi xuống, di động đã vang lên, “Tâm Tâm, cậu đang ở đâu?”
Đường Uyển Tâm: “Ở nhà, có việc gì sao?”
Tiểu Đào: “Cậu mau mở diễn đàn nhìn xem?”
Đường Uyển Tâm khởi động máy tính, đăng nhập vào diễn đàn, tìm được bài post mà Tiểu Đào nói, bài post gắn hashtag # Học sinh mới khối 10 nào đó ỷ mạnh hϊếp yếu, nhục mạ nữ sinh khối 12 #
—— có hình có chân tướng.
Cô tiếp tục click mở bình luận phía dưới, bình luận chửi rủa một cái lại tiếp một cái.
Lầu 1: Đã từng gặp mấy người kiêu ngạo nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy. Nhìn dáng vẻ thì rõ ràng là em gái nhỏ nhu nhược đáng yêu, không nghĩ tới xuống tay lại ác độc như vậy.
Lầu 2: Nhu nhược? Tao phi, biết cái gì gọi là biểu hiện giả dối không? Cái này chính là biểu hiện giả dối.
Lầu 3: Lại dám hại đàn chị thành như vậy, rốt cuộc là kiểu người ác độc đến mức nào!
Lầu 4: Không cần nói thêm gì nữa, Đường Uyển Tâm, mau ra xin lỗi đê.
......
Lầu 20: Người nào đó đừng tưởng rằng không thừa nhận thì không có việc gì, mau chóng ra xin lỗi đê.
......
Lầu 40: Mấy lầu trên, các người có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì không nên cắn loạn người khác.
Lầu 42: Lầu trên là Đường Uyển Tâm thật đi, không cần tẩy trắng, tẩy không sạch đâu.
------oOo------