Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 33

Đường Uyển Tâm dùng sức hơi mạnh, cánh tay Lục Phong Châu đang che chở cho cô, hai người cứ lôi qua kéo lại như vậy một lúc, cảnh tượng lại biến thành Đường Uyển Tâm ngã lên người Lục Phong Châu.

Ngơ người trong giây lát, Đường Uyển Tâm đỏ mặt ngồi thẳng dậy, Lục Phong Châu nhìn gương mặt đỏ rực của cô, trong lòng thầm mắng tục, thật muốn sờ.

Nhưng mà cậu lại không dám vươn tay, sợ dọa cô sợ hãi.

Lòng bàn tay Đường Uyển Tâm vì căng thẳng mà dần dần chảy ra chút mồ hôi, cô mượn cớ đi vào phòng vệ sinh.

Lục Phong Châu cũng nhân đó vội vã chạy ra ngoài.

Mười phút sau, Đường Uyển Tâm chân trước vừa bước ra từ phòng vệ sinh, thì cửa phòng cũng mở ra, Lục Phong Châu xách theo bữa sáng đi vào.

Trên trán thiếu niên phủ một tầng mồ hôi tinh mịn, vừa nhìn liền biết là do vừa chạy một lúc lâu.

Đường Uyển Tâm ngẩng đầu, nhìn cậu, “Cậu đi mua bữa sáng sao?”

Lục Phong Châu đặt túi đồ lên trên bàn cơm, “Ăn đi, ăn xong rồi giúp mình bổ túc.”

Khoảng thời gian kế tiếp, hai người ngồi đối mặt, lẳng lặng ăn bữa sáng.

Sau khi ăn xong, Lục Phong Châu thu dọn bát đũa.

Đường Uyển Tâm ngồi một bên yên lặng nhìn, trong lòng ngập tràn mấy cảm xúc không rõ, thì ra trong vài khoảnh khắc, thiếu niên lưu manh cũng rất đáng yêu.

Cô nhìn chằm chằm Lục Phong Châu có hơi lâu, Lục Phong Châu ngoái đầu nhìn lại, tầm mắt hai người lại chạm vào nhau.

Đường Uyển Tâm xấu hổ quay đầu nhìn đi nơi khác, “Lát nữa chúng ta sẽ học bù trong phòng khách, cậu nhớ lấy sách vở lấy ra nhé.”

Lục Phong Châu nhếch khóe môi, “... Được.”

……

Hai người nghiêm túc học tập hơn hai tiếng.

Khoảng 10 giờ, chuông cửa vang lên.

Lục Phong Châu mắt điếc tai ngơ, mấy ngày nay cha mẹ cậu đã đi công tác, thời gian này có người đến nhà tìm cậu, dùng đầu gối cũng biết là ai.

Đường Uyển Tâm: “Không mở cửa sao?”

Lục Phong Châu: “Mặc kệ cậu ta đi, cứ để cậu ta gõ, lát nữa sẽ tự động từ bỏ thôi.”

Nhưng ai biết, hôm nay người ngoài cửa vô cùng kiên trì, chấp nhất, cho dù thế nào cũng nhất định phải gõ đến khi cánh cửa trước mắt mở ra.

“Anh Châu, anh Châu, mở cửa, mở cửa.”

Đường Uyển Tâm nghe ra giọng của người bên ngoài, “Là Lưu Môn Đình?”

Lục Phong Châu lại giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, cậu ném bút lên mặt bàn, khuôn mặt âm trầm, dù sao thì đang làm chuyện tốt lại bị quấy rầy, ai cũng không vui nổi, đi ra ngoài, thẳng tay kéo cửa, “Lưu Môn Đình, mày tốt nhất nên có chuyện cực kỳ quan trọng đấy!”

“Anh Châu, Đường Uyển Tâm mất tích rồi, Tiểu Đào cho ta tới điện thoại, nói tìm không thấy cô.” Lưu Môn Đình gấp gáp chạy tới, đến giờ gương mặt vẫn đỏ ửng và đổ đầy mồ hôi.

Đường Uyển Tâm chậm rãi đi tới, đôi mắt của Lưu Môn Đình trừng lớn.

“Sao…… sao cậu lại ở đây?” Lưu Môn Đình bỗng nhiên bị cà lăm.

“Tiểu Đào tìm mình?” Đường Uyển Tâm lục túi áo, lúc này mới nhận ra mình không mang di động ra ngoài.

Lưu Môn Đình gật gật đầu, “À, là ba cậu gọi điện thoại cho Tiểu Đào, sau đó Tiểu Đào đành phải nói dối ba cậu, nói cậu đang ở nhà của cậu ấy, cho nên sau khi không gọi được cho cậu, thiếu chút nữa cậu ấy……”

Còn chưa để Lưu Môn Đình nói xong hết.

Đường Uyển Tâm đẩy đẩy Lục Phong Châu, “Lấy di động của cậu cho mình mượn.”

Lục Phong Châu giao điện thoại của cậu cho Đường Uyển Tâm.

Lưu Môn Đình nhìn người nào đó đang gọi điện thoại, hạ giọng, “Anh Châu, anh bắt được người về nhà từ bao giờ thế? Sao không báo với anh em một câu? Nếu em mà biết cậu ấy ở chỗ anh, thì đã không gấp gáp như vậy.”

Lục Phong Châu ngoắc ngón tay với cậu ta.

Lưu Môn Đình ngoan ngoãn ghé sát vào.

Lục Phong Châu nhấc chân tặng cho cậu ta một cú đá.

Lưu Môn Đình nhanh chóng né tránh, nhưng trong đầu chợt lóe lên bóng đèn, phát hiện ra những thứ khác, cậu ta híp mắt, “Anh Châu, anh tức giận sao? Trách em quấy rầy không gian riêng của hai người?”

Lục Phong Châu cho cậu ta một ánh mắt, “Xem ra mày cũng không quá ngốc”.

Lưu Môn Đình nâng khuỷu tay, đυ.ng đυ.ng vào cậu, “Anh Châu, nếu không thì như vậy đi, chốc nữa gọi cả Tiểu Đào tới, bốn chúng ta cùng đi công viên trò chơi nhé?”

Đầu lưỡi Lục Phong Châu cong lên, chạm vào răng, “Mày là con nít đấy à?” Còn muốn đi công viên trò chơi.

Lưu Môn Đình cong môi mỉm cười, “Chuyện này thì anh không hiểu rồi, công viên trò chơi có rất nhiều trò rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy. Là nơi thích hợp để kí©ɧ ŧɧí©ɧ các cô gái đi tìm vòng tay ấm áp. Đến lúc đó, các cậu ấy bị dọa sợ khóc lóc, còn chúng ta ở ngay bên cạnh……”

Cậu ta nhướng mày, “Anh Châu, anh hiểu chưa?”

Lục Phong Châu vỗ lên đầu cậu ta, “Học được rồi.”

Sau đó, ánh mắt hai người ăn ý nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói, âm thầm xây dựng con đường đi chơi công viên trò chơi.

-

10 giờ rưỡi, Tiểu Đào vội vàng tới đây. Nhìn thấy Đường Uyển Tâm, cô ấy không kịp nói hai lời đã lao tới, hai người ôm một hồi lâu.

Đường Uyển Tâm vỗ vỗ lưng cô ấy, “Được rồi, mình không sao đâu mà.”

Tiểu Đào buông tay, nhìn cô, “Lúc ba cậu gọi điện tới, giọng điệu nghe rất sốt ruột ấy, hai bố con cậu thật sự không có chuyện gì chứ?”

Đường Uyển Tâm lắc đầu, “Không có việc gì.”

Người đã đến đông đủ, Lưu Môn Đình vỗ vỗ tay, mở đầu lên tiếng, “Các bạn, như thế này nhé, tuy chúng ta nên chăm chỉ học tập, nhưng làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi. Những lúc rảnh rỗi thì nên thả lỏng tinh thần, mình đề nghị, hôm nay chúng ta cùng đi ra ngoài chơi một ngày.”

Lục Phong Châu dựa tường, ngữ khí nói chuyện rất nhu hòa, “Hôm nay thời tiết không tồi, cùng nhau đi ra ngoài chơi?”

Câu này là nói với Đường Uyển Tâm.

Tiểu Đào lắc lắc cánh tay Đường Uyển Tâm, đáy mắt toát ra vẻ mong đợi rất rõ ràng.

Đường Uyển Tâm đành giơ tay đầu hàng, “Được rồi, bà trẻ, chúng ta đi thôi.”

“Yeah.” Tiểu Đào nhảy dựng lên, vui vẻ.

-

Bốn người tới khu vui chơi Tinh Mộng Du Nhạc.

Hôm nay là cuối tuần, có rất đông người tới vui chơi. Lưu Môn Đình đi tuốt đằng trước mặt, một bước biến thành ba bước, “Mình đi mua vé.”

Tiểu Đào khiêm tốn nói: “Mình khá nhát gan, không chơi được mấy trò quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ đâu.”

Lưu Môn Đình vỗ vỗ bộ ngực, “Yên tâm, có anh trai bảo vệ em.”

Tiểu Đào lắc đầu, “Cậu đừng có nói mạnh miệng.”

Lưu Môn Đình nghe vậy, lập tức không phục, cô ấy có thể không hài lòng với thành tích học tập của cậu ta, nhưng cô ấy không thể hiểu lầm nhân phẩm của cậu ta được, Lưu Môn Đình là loại người thích nói mạnh miệng sao!

Cậu ta nhiều nhất chỉ là nói hơi lệch chút so với sự thật —— mà thôi.

“Yên tâm, từ trước đến nay mình đều nói thật.” Lưu Môn Đình, “Mạnh miệng là thứ gì, mình chưa thấy qua.”

Lục Phong Châu đá cậu ta một cái, “Được rồi, mau đi mua vé đi.”

Lưu Môn Đình che mông, chạy xa.

Tiểu Đào kéo cánh tay Đường Uyển Tâm, hạ giọng, “Tâm Tâm, có trò nào cậu không dám chơi không?”

Đường Uyển Tâm ngẫm nghĩ trong chốc lát, lắc đầu, “Không có.”

Kiếp trước cô cũng từng chơi rất nhiều trò chơi mạo hiểm, vận động cực hạn, mấy trò trong công viên trò chơi này chỉ có thể nói là trò cho trẻ con.

Tiểu Đào khẽ meo meo giơ ngón tay cái lên, “Lợi hại.”

Lưu Môn Đình phiếu vé về, bốn người xếp hàng đi vào. Nhân lúc không có ai chú ý, Lưu Môn Đình giật giật cánh tay Lục Phong Châu, “Anh Châu, lát nữa nhớ chơi mấy trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước.”

Lục Phong Châu không thèm phản ứng cậu ta.

Lưu Môn Đình đi tuốt đằng trước, nhìn tàu lượn siêu tốc cao che trời, hưng phấn nói: “Chúng ta chơi cái này đi?”

Tiểu Đào lộ ra vẻ mặt khó xử, “Trò này lên cao quá, nhìn rất khủng bố đấy?”

Lưu Môn Đình vỗ vỗ ngực, lông mày nhướng lên, “Yên tâm, có mình ở đây.”

Lục Phong Châu nhìn về phía Đường Uyển Tâm, “Dám chơi không?”

Đường Uyển Tâm có chút do dự, “Thử xem.”

Cả bọn quyết định leo lên ngắm cảnh, cùng đi xếp hàng. Lưu Môn Đình đi đằng trước, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng Tiểu Đào được nâng xuống, nụ cười trên mặt cậu ta chẳng thể nào che giấu nổi, miệng còn thích chí hừ ca.

Đường Uyển Tâm cùng Tiểu Đào ngồi bên trong, hai người nhỏ giọng thảo luận những việc cần chú ý.

Lục Phong Châu thì thảnh thơi dựa vào lan can, trong mắt chỉ có bóng dáng của Đường Uyển Tâm.

Thiếu nữ có làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh chứa những vì sao lấp lánh, gương mặt cong cong lộ ra độ cung đẹp đẽ, đáy mắt có ánh sáng rạng rỡ, cả người đều toát ra vẻ xinh đẹp hấp dẫn.

Đương nhiên, thiếu nữ hấp dẫn ánh mắt như thế, những người xung quanh đều muốn ngắm nhìn, nhưng họ đều bị ánh mắt của Lục Phong Châu dọa sợ. Lục Phong Châu đột nhiên có chút hối hận, không nên mang cô tới những nơi nhiều người.

Cô xinh đẹp như vậy, cậu chỉ muốn cất giấu, để bản thân một mình thưởng thức.

Cũng may đội ngũ xếp hàng di chuyển khá nhanh, mấy ánh mắt không an phận kia cũng biến mất theo dòng người. Lưu Môn Đình dẫn đầu, dọc đường đều luôn mồm giới thiệu cho mọi người, đến tận trước khi lên tàu lượn, nụ cười tươi trên mặt cậu ta chưa từng biến mất

Mười phút sau, bốn người bọn họ chơi xong, xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, cảnh tượng lại biến thành thế này.

Cả người Lưu Môn Đình treo trên người Tiểu Đào, sắc mặt trắng bệch, trán toàn là mồ hôi, dạ dày cũng quay cuồng, dáng vẻ giống như có thể lập tức tử trận ngay tại chỗ.

Tiểu Đào dùng sức đỡ cậu ta, trêu chọc, “Vừa rồi ai còn nói bảo vệ mình, lúc này mới chơi đươc một trò đã thành như vậy, còn nói không phải mạnh miệng, mình thấy á, mạnh miệng chính là mạnh miệng.”

“……”

Lưu Môn Đình vô lực phản bác.

Lục Phong Châu nhìn Đường Uyển Tâm, “Em thế nào?”

Kỳ thật sắc mặt Đường Uyển Tâm là tốt nhất trong bốn người bọn họ, cô lắc đầu, “Mình vẫn rất tốt.”

Lục Phong Châu: “……”

Lưu Môn Đình cái đồ chó ngốc, nảy ra toàn chủ ý ngu ngốc.

Đường Uyển Tâm giơ tay, chỉ trò lướt sóng phía trước, “Chúng ta đi chơi cái kia đi?”

Lục Phong Châu: “……”

Lần này đổi thành Đường Uyển Tâm chạy nhanh nhất, cô đi đằng trước, vẫy vẫy tay gọi bọn họ, Lưu Môn Đình vẫn muốn cứu vớt lại chút mặt mũi, đành căng da đầu đi theo.

Ván lướt nâng cao hơn 10, tiếng thét chói tai vang khắp bốn phía, Đường Uyển Tâm hưng phấn duỗi thẳng cánh tay, “A —— mình tới.”

Tiểu Đào đặt tay bên môi, “A ——”

Lưu Môn Đình gắt gao nắm chặt tay vịn, “Anh Châu, hai người này rốt cuộc bị làm sao thế?” Đến giờ cậu ta vẫn còn chóng mắt, di chứng của việc chơi tàu lượn siêu tốc, thân thể cũng bắt đầu run lên.

Lục Phong Châu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Đây là chủ ý ngu xuẩn của ai?”

Lưu Môn Đình: “Ai biết bề ngoài bọn họ nhìn thì nhu nhược như có thể té xỉu ngay lập tức, mà trong xương cốt lại mạnh mẽ như voi thế chứ. Nhìn ánh mắt thích thú kia xem.”

“Xôn xao.” Không mất quá nhiều thời gian, chiếc thuyền đã đột ngột hạ xuống.

“A ——.” Lưu Môn Đình gào to nhất.

Ánh mắt quan tâm của mấy bạn nữ xung quanh đều tập trung lại chỗ cậu ta.

Đường Uyển Tâm chạm chạm Tiểu Đào một chút, “Thế nào?”

Tiểu Đào sờ nước trên mặt, “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Sau đó, Đường Uyển Tâm và Tiểu Đào chạy phía trước, Lục Phong Châu và Lưu Môn Đình hấp hối giãy giụa đi phía sau.

Kỳ thật, Lục Phong Châu có một khuyết điểm nho nhỏ, đó là sợ độ cao. Nhưng mà, hình tượng ngày thường cậu xây dựng đều là lão đại lãnh khốc tối tăm, cho nên cho dù thế nào cũng không thể để bại lộ khuyết điểm.

Đường Uyển Tâm chỉ vào trò búa lớn lắc lư, “Mình muốn chơi cái kia.”

Lưu Môn Đình: “……”

Xin tha cho cậu ta đi, cậu ta chết rồi.

Lục Phong Châu: “…… Ừ.”

Cứ như vậy, Lưu Môn Đình giả chết, đứng bất động tại chỗ, ba người còn lại xếp hàng đi chơi.

Đến khi xuống dưới, Lục Phong Châu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trái tim thình thịch như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.

Đường Uyển Tâm thấy thế, giúp cậu đỡ cánh tay, “Thì ra cậu sợ độ cao?”

Bí mật bị vạch trần, tâm tình Lục Phong Châu càng khó chịu, “Em quản ——”

Đường Uyển Tâm dắt tay cậu, “Để mình dắt cậu đi.”

Nửa câu sau bị Lục Phong Châu mạnh mẽ nuốt về, cậu ngoan ngoãn đi theo Đường Uyển Tâm đi xuống, cảm thấy bóng dáng thiếu nữ trước mắt thật cao lớn, quanh người cô còn tản ra ánh sáng lóa mắt.

Sau đó, bọn họ chỉ chọn những trò khá bình thường để chơi, bốn người cùng nhau chơi đùa đến muộn.

Nhờ chuyến đi chơi này mà tâm trạng của Đường Uyển Tâm cũng tốt lên, đương nhiên, nếu không có gặp được người đáng ghét thì cô sẽ càng vui vẻ hơn.

“Đường Uyển Tâm, thì ra là mày ở đây?”

------oOo------