Giang Miên Miên nghe xong sốt ruột không thôi, sau đó không thể khống chế được mà tiểu, nàng cũng không cách nào nhịn được, bởi vì uống sữa xong, nàng sẽ đi tiểu.
Giang Du cũng cảm nhận được sự ươn ướt nong nóng ở lưng, chỉ là nàng ấy cũng không để tâm, tiếp tục cõng nàng, cố gắng nhét những lát nhân sâm vào miệng huynh trưởng mình.
Vừa nhè nhẹ đong đưa tấm lưng: "Miên Miên không sao, đợi đại ca tỉnh lại, tỷ tỷ thay tã lót cho muội, muội ngoan nhé."
Tần Lạc Hà giã thuốc xong cho vào bát, mang vào, thêm chút nước.
Thấy nhi tử vẫn không có phản ứng, nàng ấy cũng há to miệng, ráng nhịn thêm mấy phần.
Người cực kỳ thống khổ, đều khóc không ra tiếng, như thể đang diễn kịch câm.
"Không sao, không sao, thuốc đến rồi, tướng công, có thuốc, ăn xong là khoẻ thôi." Lòng bàn tay Tần Lạc Hà vỗ vỗ lưng trượng phu.
"Du Nhi con bưng thuốc cho chặt, tướng công, chàng qua đây, giúp ta một tay." Tần Lạc Hà bình tĩnh phân phó.
Nàng ấy ngồi ở đầu giường, cùng tướng công đỡ nhi tử dậy, để nhi tử dựa vào ngực nàng ấy.
Nhi tử đã lớn thành thiếu niên choai choai, đã không còn thân mật như này từ lâu, cả ngày nhìn nó chạy lung tung ở bên ngoài, cũng làm một số việc khác thường, giống như người lớn, lại không nghĩ tới, giờ khắc này giống như một bếp lò nhỏ, dựa vào vòng tay của nàng ấy, cơ thể hắn chồng chất vết thương, bầm tím đến đen, cánh môi cũng tím tái.
Tần Lạc Hà ôm nhi tử, cổ họng nghẹn ngào thêm mấy phần, nhưng vẫn cứng rắn nói:
"Tướng công, chàng đút thuốc, ta đỡ Phong nhi."
Nhìn nhi tử như vậy, hai tay Giang Trường Thiên run rẩy, cái thìa còn đưa không tới đúng miệng.
Đây là hài tử đầu lòng của hắn.
Chính hắn vốn dĩ cũng chỉ như hài tử.
Cũng chính là sau khi có Phong Nhi, hắn mới dần dần trở nên có trách nhiệm, cũng không còn đập lọ đập bình nữa.
Đã từng giống như một con thú bị nhốt, căm ghét thế tục, oán giận mọi thứ.
Nhìn thê tử bóp mạnh hàm dưới của nhi tử, bắt hắn há miệng.
Giang Trường Thiên tay run run nói: "Như này không được, cổ họng không mở cũng không nuốt được, ta ấn huyệt Hạ Duyên, Du Nhi con qua đút."
Giang Du cầm lấy bát thuốc, lo lắng khuấy thuốc liên tục.
Giang Miên Miên nhìn thấy cảnh này cũng rất sợ hãi, không nghĩ tới huynh trưởng vân đạm phong khinh cười hi hi ha ha, còn ôm lấy mình, trên người lại mang nhiều vết thương lớn nhỏ như vậy.
Nàng chỉ có thể nhân lúc a tỷ nhận lấy cái bát dùng sức khuấy thuốc, lợi dụng mọi người đều không để ý, bên cạnh cái bát, cố gắng nhỏ nước linh tuyền vào trong, mãi đến khi linh tuyền của nàng chạm đáy, thực tế nhỏ ra cũng chỉ là một lớp mỏng ở đáy bát, có thể chỉ là một thìa, đều lấy ra hết.
Nàng nhỏ xong, cả người cũng mệt nhoài, mềm nhũn dựa vào lưng a tỷ.
Cũng không quan tâm còn đang ngâm trong nướ© ŧıểυ, cảm giác ngâm thêm một lúc nữa, nướ© ŧıểυ cũng bốc hơi hết thôi.
Giang Du giống như đang cho muội muội ăn lương thực tinh, múc từng thìa từng thìa đút vào miệng ca ca, nhả ra, lại dùng thìa vét rồi lại đút vào.
Giang Trường Thiên một tay đỡ nhi tử, tay kia ấn chặt huyệt đạo ở phía bên phải cổ nhi tử, để thuốc có thể đi xuống.
Không biết có tác dụng hay không.
Ít nhất đã đút hết toàn bộ thuốc.
Cằm và cổ Giang Phong cũng lộ ra vết đỏ.
Giang Trường Thiên tiếp tục lau tay lau người cho nhi tử.
Cả nhà thay phiên nhau, đút thuốc rồi, có thể làm chính là hạ nhiệt, còn lại mặc cho số phận.
Đôi mắt Giang Trường Thiên đỏ hoe, mái tóc dài rủ xuống bên vai, bờ vai gầy gò, không biết tại sao, Giang Miên Miên nhìn thấy a cha như vậy cảm thấy a cha quá đáng thương.
Tính cách của người trong nhà dường như đều khá thích náo nhiệt, ngoại trừ a cha.
A cha đi đường nhẹ nhàng, nói chuyện nhẹ nhàng, thậm chí có cười cũng là cười nhẹ, lúc cha ôm nàng, cũng là nhẹ nhàng, thận trọng.
A cha rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ngoại trừ tối nay, hắn bổ nào vào ngực a nương mà khóc.
Hắn tuy là a cha, dường như cũng chưa trưởng thành, cũng không dũng cảm.
Bên ngoài, tiếng côn trùng kêu càng lúc càng nhỏ dần.
Trong nhà, ngọn nến càng lúc càng tối.
Sắp cháy hết rồi.