Trong núi tiếng chim chóc hót líu lo.
Nước chảy róc rách.
Tần Lạc Hà cảm thấy tướng công nhất định không tin.
Vì thế lại khiêng lợn rừng tìm một khe núi có nước chảy.
Nàng ấy nghĩ ra một biện pháp.
Đặt lợn rừng xuống.
Lợn rừng khi còn sống có chút đáng sợ nhưng chết rồi thì không còn đáng sợ như vậy nữa.
Tần Lạc Hà đặt lợn rừng xuống bên cạnh mép nước.
Cây trường mâu trở thành công cụ để xẻ thịt.
Hôm nay nàng ấy mới phát hiện ra cây trường mâu này dùng rất tốt.
Phần gậy có thể ghép nối, cũng có thể tách ra thành ba đoạn.
Lấy một đoạn gắn với phần đầu mâu là có thể trở thành một cây đao ngắn, dùng để xẻ thịt rất tiện lợi.
Tần Lạc Hà làm rất dứt khoát, lưu loát.
Trước tiên, nàng ấy cắt đầu lợn rừng ra trước.
Khi gặp vị trí có xương, chỉ cần dùng chút kỹ năng cắt bỏ lớp gân là được.
Buổi chiều, tà dương.
Ánh mặt trời cuối xuống nước trong khe núi tạo nên một tấm màn hệt như những hạt cườm đủ màu sắc, từng hạt từng hạt thi nhau rơi xuống.
Màu châu rơi vào hồ sâu tạo thành những gợn sóng dập dìu.
Bên hồ có một nữ tử xinh đẹp chân dài, tóc dài, ngực lớn, tấm lưng thon thả và cặp mông căng tròn.
Có một vẻ đẹp gợi cảm rất tự nhiên.
Không phải vẻ đẹp như liễu yếu đào tơ trước gió được kinh thành yêu thích mà là loại vẻ đẹp cao lớn, đầy đặn mà dị vực yêu thích.
Nàng ấy ngẩng đầu lên, lau đi chút máu loãng trên mặt.
Đứng dưới khe núi đón những bọt nước và những cơn gió lạnh, thật thoải mái.
Nếu không nhìn từng miếng từng miếng thịt lợn rừng bên chân nàng ấy, khung cảnh trước mắt có thể tạo thành một bức tranh mỹ nữ xinh đẹp.
Sau khi tận hưởng sự mát mẻ, Tần Lạc Hà tìm những chiếc lá cây lớn rồi bọc từng miếng thịt lợn rừng đã được nàng ấy phân ra bỏ vào giỏ, rải cỏ lên rồi vác về nhà.
Dọc đường đi, nghĩ tới cảnh người nhà có thể được uống canh thịt, ăn thịt, Tần Lạc Hà không kìm được nụ cười vui vẻ trên mặt.
Bước chân của nàng ấy càng lúc càng nhanh.
…
Mặt trời chiều ngả về phía Tây.
Chim chóc ríu rít như thúc giục lữ nhân trở về nhà.
Giang Miên Miên đang say ngủ.
Giang Du vừa làm việc vừa ngắm nhìn muội muội.
Cảm giác muội muội giống hệt như bông, mềm mại.
Lúc ngủ còn ngáy khe khẽ, rất đáng yêu.
Nàng ấy nói muội muội ăn lương thực tinh sẽ trở nên vừa trắng vừa đẹp cũng không phải lừa muội muội. Bây giờ muội muội đã thật sự khác với lúc vừa sinh ra. Lúc đó đen thui hệt như một con chuột hôi vậy.
Bây giờ cái mũi nhỏ khẽ hếch lên, miệng nhỏ hồng hào chu ra, lông mi mắt cũng rất dài. Khi ngủ hai mắt nhắm lại, lông mi sẽ cong lên nhưng không quá dày, tóc cũng đã chuyển đen.
Quả thực là càng ngày càng đẹp lên.
Khuôn mặt nhỏ càng ngày càng giống phiên bản thu nhỏ của cha.
Càng nhìn càng thương.
Vì quá tập trung, Giang Du bất cẩn để kim đâm vào lòng bàn tay mình làm chảy máu.
Nàng ấy mau chóng bỏ vào trong miệng mυ'ŧ. Nếu để máu rơi ra thì rất lãng phí.
Giang Du nghĩ tới chuyện hôm qua Giang Uyển qua đây.
Mỗi lần nàng ấy gặp Giang Uyển thì đều có chuyện không hay. Lần trước vì nương khó sinh, nàng ấy qua xin bọn họ ít lương thực tinh, kết quả lại gặp phải Giang Uyển. Giang Uyển nói đi lấy cho nàng ấy, kết quả không lấy được lương thực tinh cho nàng mà Giang Uyển còn bị té xỉu, nàng ấy bị đánh một trận vô cớ. Lần này cũng vậy, rõ ràng là Giang Uyển tự tới đây tặng đồ nhưng lại liên lụy đại ca xém chút bị đánh chết.
Đầu óc nàng ấy không quá thông minh nhưng vẫn tổng kết ra được hai điều. Điều thứ nhất, dính đến Giang Uyển thì sẽ gặp xui xẻo, không có chuyện gì tốt. Thứ hai, nàng ấy cảm thấy những chuyện Giang Uyển không cho làm thì nên làm ngược lại.