Giang Du có chút không kiên nhẫn: "Biết rồi, a nương của ta chắc chắn sẽ không để cho ta đi, trước kia ngươi gọi ta là nhị tỷ tỷ, hiện tại gọi ta là Du tỷ tỷ. Ngươi là người thông minh, đừng làm bộ có lòng tốt, mèo khóc chuột, mau trở về đi, nếu ngươi dập đầu va đυ.ng vào đâu, nhà chúng ta thật sự không đền nổi."
Giang Uyển bị chặn họng nhưng không có nổi giận, chỉ nói: "Muội không thể ở lâu, nếu a nương muội biết muội tới tìm tỷ thì sẽ tức giận, tóm lại muội là vì tốt cho tỷ. Vậy muội đi trước."
"Ai mà cần ngươi đến chứ, đi mau đi mau."
Giang Du phất tay đuổi người.
Nhìn Giang Uyển đi ra, "ba" một tiếng liền đóng cửa lại, có chút hung dữ.
Sau khi đóng cửa, Giang Du lại có chút không yên lòng, nàng nhìn ra phía ngoài qua khe cửa.
Giang Miên Miên cũng ló đầu ra nhìn theo khe cửa.
Thấy Giang Uyển đi mới không xa đã có người đón, Giang Du xùy một tiếng rõ to: "Quả nhiên là đại tiểu thư đi ra ngoài."
Giang Du thả muội muội ra, tức khắc đi lục lọi cái túi vải kia. Nàng ấy cẩn thận tìm kiếm một lần, sau đó phát hiện không có giấu tiền.
Thật ra hiện tại thứ trong nhà cần nhất là tiền, dùng để mua lương thực.
Nàng ấy còn tưởng rằng lòng tốt đểu của Giang Uyển kia sẽ để thêm tiền cho nàng ấy cơ đấy.
Giang Du ngồi yên một hồi trước y phục và giày hoa lệ. Nàng ấy không dám đυ.ng vào bộ y phục kia, vải vóc nó mềm mịn, nàng ấy lo lắng sẽ bị bàn tay thô của mình làm hỏng.
Nàng ấy cầm đôi giày kia lên.
Thật xinh đẹp.
Nhất là dưới ánh mặt trời.
Dù sao nàng ấy cũng là tiểu cô nương, thích chưng diện, yêu cái đẹp cũng là thiên tính.
Nàng ấy cầm giày, bên trong miệng vẫn còn lầm bầm: "Y phục rách rưới, giày cũ kỹ ngươi không thèm nữa nên bố thí cho ta, còn muốn ta cảm động đến rơi nước mắt, nếu cha ta có thể tham gia khoa khảo, ta cũng có thể có những thứ này. Ta toàn nghe tú tài tiên sinh trong thôn nói, cha ta vô cùng có thiên phú học hành. Đồ lòng tốt đểu cáng, lòng tốt gian dối!"
Nhưng đồng thời cũng không nhịn được mà mở đôi giày kia ra.
Nàng ấy cởi bỏ giày cỏ trên chân mình, muốn ướm thử một lần.
Còn chưa mang vào, nhưng nàng ấy đã cảm thấy mình mang vào nhất định cực đẹp.
Giang Miên Miên nhìn a tỷ đỏ mặt cưỡng ép nhét đôi chân to của nàng ấy vào bên trong đôi giày thêu nho nhỏ, khiến giày phồng lên. A tỷ thận trọng đứng lên, đi đứng lắc lư. Hồ điệp bên trên đôi giày nhỏ cũng đung đưa, giống như là đang giương cánh bắt đầu bay lên.
Mặc dù mang rất đau, nhưng Giang Du vẫn có chút hào hứng. Nàng ấy đi đến trước mặt Giang Miên Miên hỏi: "Có đẹp không?"
Giang Miên Miên: "Ê a nha, ê a nha, ê a nha, ê a nha." (Đừng mang, tỷ tỷ, về sau muội mua giày lớn cho tỷ mang, cái này không vừa chân. )
"Ha ha ha, muội cũng muốn mang hả? Muội nhỏ như vậy, ngay cả đi đường cũng chưa đi được. Chờ, chờ muội lớn lên, tỷ tỷ kiếm tiền mua cho muội đôi giày tốt."
Giang Du không nỡ cởi giày thêu. Nàng ấy lại mang tiếp, thận trọng xoay tầm vài vòng trong viện.
Đi tới mức cái trán đã lấm tấm mồ hôi, lo lắng gan bàn chân đổ mồ hôi sẽ làm bẩn giày, nàng ấy bèn ngồi xuống, thận trọng cởi giày.
Kết quả, chỉ mới một lát đó, gót chân của nàng ấy đã bị mài ra máu, dòng máu nhiễm vào giày thêu, khiến cho màu sắc càng thêm chói mắt.