Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 18: Bất nghĩa 1

Buổi chiều.

Gió bắt đầu thổi, mưa đã rơi.

Con kiến trốn đi, còn có một con lạc đàn.

Gió thổi cuốn mùi thơm mà lão thái thái đi qua trong viện đến.

Trên người lão thái thái có một mùi đàn hương. Dường như là hun đúc bởi ngày ngày thắp hương bái Phật.

Sau khi nương nói xong lời kia.

Gương mặt xinh đẹp như Bồ Tát của lão thái thái cũng nứt ra.

Bị tức tới mức bờ môi phát run.

Lúc môi miệng của bà ta bắt đầu giật giật, rốt cuộc cũng hiện ra chút cay nghiệt.

Nữ nhân thô lỗ nông thôn này dám lấy Uyển Nhi nhà bà ta ra so.

Làm phản rồi.

Mà nữ nhân to khỏe kia thì càng trực tiếp, bà ta duỗi bằng bàn tay lớn bằng nồi đất ra, muốn đánh tới.

Nhưng không ngờ mà bị Tần Lạc Hà chặn lại.

Sắc mặt nữ nhân to khỏe đỏ lên.

Không ngờ nữ nhân thô to này sau khi sinh con xong sức mạnh lại trở nên mạnh thế? Còn có thể ngăn cản được tay bà ta?

Bà ta đã trải qua huấn luyện rồi đấy!

Sắc mặt lão thái thái khó coi, bà ta nói: "Tần thị, ngươi tự giải quyết cho tốt, ác giả ác báo, người làm ác, họa dù chưa đến, phúc đã rời xa. A Dao, chúng ta đi."

Nữ nhân to khỏe đỡ lão thái thái rời đi.

Hai đóa kỳ hoa thật là lớn.

Giang Miên Miên nhìn tới đơ người.

Không biết trên đường đi bọn họ có bị gặp mưa hay không. Đây là lần đầu tiên Giang Miên Miên nổi lên ý xấu, hi vọng có người bị dầm mưa.

Tần Lạc Hà rất tức giận.

Ngọn lửa căm phẫn trong l*иg ngực cuồn cuộn, nhưng không có chỗ phát tiết.

Lão thái thái rất giỏi ngụy biện, không cần chứng cứ, cũng không nói sự thật, luôn luôn đứng tại đỉnh cao đạo đức, chỉ cần là bà ta cảm thấy ngươi làm sai thì có thể phán lỗi cho ngươi.

Tần Lạc Hà hít thở sâu một hơi. Nghĩ đến hôm nay mình thế mà đã cản lại được đòn đánh thì phấn khích lạ kỳ.

Có người nói ở cữ sau khi sinh em bé có thể trị được bệnh hậu sản trước kia, có phải bởi vì nàng ấy sinh Miên Miên nên sức khỏe tốt lên hay không.

Nàng ấy bắt đầu liều mạng làm việc.

Thế là Giang Miên Miên nhìn nương gánh giường trong phòng trên lưng... Nhấc đá mài lên... Xê dịch cây cột... Ngồi xổm trên mặt đất, kỳ cọ mọi ngóc ngách một lần.

Cũ nát thì cũ nát, nhưng được cái sạch sẽ.

Rốt cuộc.

Mưa rơi rồi.

Mưa lớn dần.

Tích tách, soạt soạt.

Giang Miên Miên đói bụng, kêu: "Ê a nha, ê a nha." (Nương, nương, ăn, ăn. )

Tần Lạc Hà ngồi ở trên ghế trúc nhỏ dưới mái hiên, bế khuê nữ, kéo y phục lên, cho bú.

Nàng ấy nhìn mưa to trong viện, gió cũng đã lạnh hơn một chút. Ngọn lửa trong l*иg ngực cũng dần dần tiêu tan.

Thôi.

Nếu không phải lão thái bà kia giả vờ giả vịt thì cũng không tới phiên mình gả cho tướng công. Thậm chí nàng ấy càng cảm tạ bà ta nữa đấy.

Mưa rơi tí tách tí tách, sáng mới sáng ra đã tối đen.

Tên trác táng Giang Phong cũng không có nói về nhà sớm. Vẫn như thường ngày, giờ cơm hắn mới về nhà.

Hôm nay hắn thế mà cắt một tấm vải đỏ, mặt mũi tràn đầy vui vẻ tặng cho a nương.

Sắc mặt Tần Lạc Hà không vui, không có phản ứng, cũng không có mắng chửi.

Giang Du là tới khi trời tối mịt rồi mới phục vụ cho nhà địa chủ xong trở về, lần này không thể mang đồ, không vui mà nói: "A nương, ngày mai con không cần đi nữa, nương A Thúy đồng ý gả A Thúy cho hộ vệ nhà Lưu địa chủ rồi, về sau A Thúy có thể chính thức đến nhà Lưu địa chủ làm việc."

Tần Lạc Hà cũng chỉ không yên lòng ừ một tiếng.

Đợi đến khi Giang Trường Thiên trở về, Tần Lạc Hà mới có tinh thần.

Đầu óc tướng công tốt, có việc nói với tướng công, tướng công sẽ có biện pháp.

Nàng ấy có chút lo lắng cho Du tỷ nhi, mỗi lần lão thái bà không mở miệng còn tốt, hễ mở miệng thì dường như không có chuyện gì là bà ta không làm được.