Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, côn trùng đều còn đang ngủ, giọt sương còn chưa ngưng tụ.
Cha Giang Miên Miên, lão nhị Giang gia, Giang Trường Thiên liền đi làm việc.
Giang Miên Miên được bọc lại giống như là cái bánh chưng, mơ hồ mở to mắt nhìn cha nàng.
Mặc dù đen sì, nhưng nàng lại có thể thấy rõ.
Chứng tỏ nước linh tuyền kia không phải ảo giác, hiện tại mặc dù mình còn lờ mờ nhưng thị lực lại tốt.
Không còn giống như là bọc một tầng ghèn mắt, nhìn cái gì cũng có chút mơ hồ.
Quá sớm.
Nàng há mồm đánh một cái ngáp, sau đó gương mặt liền bị bóp một cái.
"Miên Miên, cha đi làm việc đây, trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho con."
Giang Miên Miên nhanh nhạy "Ê a nha" đáp lại.
Giang Trường Thiên rất kinh ngạc, tiểu khuê nữ này quá thông minh đi, nhịn không được lại bóp khuôn mặt của nữ nhi một cái.
Giang Miên Miên: ...
Mặc dù tướng mạo của cha đẹp mắt, nhưng mà bóp mặt người ta là không đúng.
Đưa tiễn cha đi rồi, sau đó được a nương cho ăn một bữa sữa, đi tiêu tiểu xong, nàng lại ngủ thϊếp đi.
Đợi nàng tỉnh lại thì trời đã sáng rõ.
Nàng nằm ở trong chậu gỗ quen thuộc, chậu gỗ đặt ở dưới mái hiên, a nương đang chẻ củi.
Nàng có thể thấy rõ ràng a nương giơ cái búa trong tay lên, bổ cọc gỗ to lớn kia ra hai nửa, lại bổ ra hai nửa, bổ mãi tới khi to bằng cánh tay, xếp từng khối từng khối vào, nhìn rất giải stress.
Ban đầu nàng mới hơn một tháng cũng không có áp lực gì, chỉ là suy nghĩ đến ngày hôm qua cái bà tử kia nguyền rủa nàng chưa trưởng thành...
Cái nhà này quá nghèo.
Nàng nhỏ như vậy, đừng nói làm gì, nói cũng không biết nói, nhưng mà nếu như hiện tại mở miệng nói cũng rất đáng sợ.
Nàng chỉ có thể nằm ở trong chậu gỗ nhìn a nương vung rìu chẻ củi, nhìn một hồi lâu lại ngủ thϊếp đi.
Cứ như vậy, bú sữa mẹ đi ngủ, không tự chủ đi tiểu, lại tỉnh giấc, nhìn a nương làm việc, trời tối.
Huynh trưởng Giang Phong trở về đầu tiên.
Sau đó là tỷ tỷ Giang Du, cuối cùng mới là cha.
Huynh trưởng Giang Phong không có công việc nghiêm chỉnh, ra ngoài lăn lộn một ngày.
Tỷ tỷ Giang Du vẫn là đến nhà Lưu địa chủ giúp việc bếp núc, hôm nay trộm cầm về một khối thịt nhỏ...
Cha thế mà lấy được cho nàng một bình sữa dê nhỏ...
Trên tay huynh trưởng cũng không trống không, cầm trở về ba sợi dây đỏ, một sợi cho a nương, một sợi cho tỷ tỷ, một sợi còn lại là cho nàng, đặt ở bên trên tã lót của nàng.
Giang Miên Miên nhìn thấy dây đỏ, duỗi tay nhỏ ra liền muốn bắt lấy, nhưng mà tay của nàng như tay mèo máy, vươn ra liền rất khó nắm chặt, nắm chặt lại vươn ra, dây đỏ liền rơi mất, nàng và một sợi dây đỏ đấu tranh quên cả trời đất.
Giang Phong nhìn thấy muội muội thích, cũng rất vui vẻ nói: "Hôm nay đi chợ giúp người làm việc, người khác cho lễ đáp tạ."
Lão cha Giang Trường Thiên lại hừ một tiếng, mắng: "Có phải ngươi lại giúp cô nương Lệ Xuân viện đi lừa gạt khách nhân nữa hay không!"
Giang Miên Miên thật vất vả mới bắt được dây đỏ, nghe nói như thế, buông ra cũng không được mà nắm lấy cũng không xong, có chút mờ mịt.
Nghiệp của của người huynh trưởng mày rậm mắt to này của ta hoặc nhiều hoặc ít có chút vượt quá phạm vi hiểu biết.
Giang Phong không hi hi ha ha ngắt lời giống như ngày thường.
Mà là nghiêm túc mở miệng nói:
"Lần trước nương đánh con suýt chút không xuống giường được, con tự nhiên sẽ không đi nữa. Lần này thật sự là có chuyện đàng hoàng, Lục thẩm bà từ trước đến nay không có lợi sẽ không dậy sớm, cũng xem thường chúng ta, lần này thế mà đánh chủ ý lên trên đầu Du Tỷ Nhi, con khẳng định phải đi hỏi xem hình huống như thế nào, cho nên lại đi Lệ Xuân viện, nơi đó tin tức linh thông nhất."