Chạng vạng tối giữa hè.
Gió mang theo hơi nóng.
Ve kêu ếch gọi không ngừng.
Giang Miên Miên ngủ một giấc no mây mẩy, sau đó cảm giác đoi đói liền tỉnh lại.
Nàng mở mắt, đã nhìn thấy trước mặt một nữ nhân mặt tròn vo đang cười với nàng.
"Niếp Niếp tỉnh, đói bụng không."
Nữ nhân mặt to như cái đĩa kia ôm nàng, thuần thục vén quần áo lên.
Nàng theo phản xạ có điều kiện há mồm, dùng sức bú sữa.
Quá trình nước chảy mây trôi, phối hợp vô cùng tốt.
Giang Miên Miên vừa nuốt, vừa suy nghĩ.
Nàng bỗng dưng xuyên thai được một tháng rồi, ban đầu cái gì cũng thấy không rõ, con mắt hài nhi không dễ dùng cho lắm, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Về sau thấy rõ ràng hơn một chút, tim nàng liền lạnh một mảng lớn.
Người nhà rất bình thường, trong phòng rất đơn sơ, giường đá, nông cụ đơn giản. . .
Vận khí đầu thai của nàng có chút ba chấm.
Cũng may a nương của thân thể này rất dịu dàng, rất có cảm giác an toàn.
A nương tướng mạo bình thường, mặt rất lớn rất tròn, cũng có thể là đa phần nàng đều là nhìn thấy ở góc độ bú sữa.
Bú sữa một hồi, nàng liền mệt mỏi, tựa như là cảm giác dùng sức hút ống hút nhưng nước không lên, mỏi mệt, không hút nữa.
A nương ôm nàng, vừa đung đưa, vừa nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng khiến nàng vô cùng dễ chịu, mặc dù còn chưa ăn no, nàng lại có chút buồn ngủ.
"Kẽo kẹt" cửa phòng bị đẩy ra, một cỗ gió nóng tiến vào.
Giang Miên Miên tỉnh táo mở mắt ra, đầu còn đặt ở trên bờ vai a nương.
Sau đó liền rơi vào một cái ôm ấp khác.
Là cha nàng.
Nghe mùi hương liền biết, có mùi thảo dược.
Thay cái ôm khác, nàng lại có tinh thần.
Nàng cố gắng mở mắt muốn nhìn rõ ràng cha nàng, đều là góc độ nhìn từ cằm hướng lên trên, cũng chỉ có một cảm giác, đẹp trai.
Tướng mạo của cha nàng ngoài ý muốn có chút tiến bộ.
Mái tóc đen dài, mặt mày đa tình, mũi thẳng tắp.
Người khoác áo gai vải thô, lại có một loại khí chất phong lưu không nói ra được.
Hắn vào nhà, trong phòng nháy mắt đều sáng sủa một chút cảm giác.
Nàng không biết mình giống nương hay là giống cha, cô nương hẳn là giống cha nhiều một chút đi, yên lặng cầu nguyện.
Giống như ngày thường, nàng cố gắng vểnh tai lên chuẩn bị lắng nghe cha mẹ tán gẫu một chút.
Muốn lấy được chút tin tức hữu dụng.
Một tháng nay nàng đều là ăn rồi ngủ, hai mắt đen thui, liền biết thân thể này có cha mẹ, có ca ca tỷ tỷ, tin tức khác tạm thời chưa tìm hiểu ra, dị năng của mình cũng không có tiếp nhận được. . .
"Miên Miên hôm nay có ngoan không, có làm nàng mệt không?"
"Ngoan vô cùng, tốt hơn hai đứa trước nhiều, chính là sữa ta không đủ nên vẫn gầy."
"Hôm nay sao chàng tan làm sớm như vậy?"
"Có người trộm dược liệu, thượng quan nổi trận lôi đình, nói muốn chỉnh trị, chúng ta trở về trước."
Giang Miên Miên nghe thấy trộm dược liệu, lỗ tai có chút căng cứng, cảm giác dựng lên, muốn biết có nội tình gì không, cha ruột có xui xẻo chịu liên lụy gì hay không.
Sau đó liền nghe được a nương nhỏ giọng hỏi: "Chuyện chàng lấy đồ bị phát hiện rồi? Ta đã nói chàng đừng lấy, đừng lấy mà!"
Giang Miên Miên: . . . (⊙▽⊙)? ? ?
Cha ta tướng mạo đẹp trai như vậy, thế mà còn làm loại chuyện này? Đây là tình huống gì đây?
"Sẽ không, ta làm việc nàng cứ yên tâm, ta chỉ lấy một phần ba, Đại Đầu vẫn là người lấy phần nhiều."
"Vậy cũng nguy hiểm, xảy ra chuyện thì biết làm thế nào!"
Hai người còn đang kề tai nói nhỏ, nhỏ giọng chuyện trò về việc ăn cắp?
Trong lòng Giang Miên Miên đã nhấc lên sóng to gió lớn, không thể tin được, cha ruột mình là người gì đây!
Vẻ ngoài mi thanh mục tú, không nghĩ tới lại làm loại chuyện này? ?
Trái tim Giang Miên Miên còn không trở lại vị trí cũ thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tiếp theo là tiếng đập cửa.
"Run run run."