Chương 2: Có cần giúp một tay hay không?
Đình Đình thấy người đàn ông ở cánh cửa ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi đi qua cửa, cầm túi rác plastic màu đen chậm rãi đi xuống bậc thang tam cấp, đi qua người cô sang phía ngõ bên kia.Đình Đình chần chờ, dù sao cũng là người xa lạ, không biết có chịu lấy việc giúp người làm niềm vui hay không?
Chỉ một lúc chần chờ này, người đàn ông đã tay không trở lại từ ngõ sâu vừa rồi.
Đình Đình trong lòng cuống lên, lúc kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay như vậy đâu còn quản được nhiều thế nữa, vừa định mở miệng cầu cứu thì người đàn ông đó dừng lại cách cô một bước ấm áp hỏi: “Có cần tôi giúp một tay hay không?”
“... Ọt...” Không đợi Đình Đình mở miệng, cái bụng cô bán đứng cô trước, phát ra một tiếng kêu cực kỳ vang dội.
Người đĩnh đạc như Đình Đình cũng nhịn không được mặt đỏ lên, may mắn là dưới ánh sáng lờ mờ, lại thêm chiếc khẩu trang to nên hẳn là hắn không nhìn thấy.
Chương Triêu Dương cố nhịn mới không cười ra tiếng.
“Xe hư sao?” Hắn vẫn đứng ở cách cô một bước chân, không định mạo muội tiến lên.
Đình Đình mạnh mẽ gật đầu “Có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một lát hay không?”
Chương Triêu Dương gật gật đầu, kiểm tra ví tiền mới đột nhiên nhớ tới lúc ăn cơm đã tiện tay đặt lên bàn, vừa rồi dọn dẹp bàn ăn thì lại đặt trên bàn trà.
Trong không khí tẻ ngắt lập tức tựa như có hai chữ “Xấu hổ” thổi tới thổi lui cùng một loạt âm thanh “Ọt ọt” vang ra từ trong bụng Đình Đình.
Cuối cùng vẫn là Triêu Dương nói trước, “Điện thoại di động của tôi để ở trong phòng...”
Hắn định nói cô chờ tôi lấy ra cho nhưng khi nhìn hơi thở ẩm ướt xuyên qua khẩu trang của cô gái bay ra chỉ trong giây lát hóa thành sương trắng trong không khí, trái tim Triêu Dương bỗng mềm nhũn. Trời lạnh như vậy mà phải ở bên ngoài bôn ba, còn đói bụng nữa quả là quá vất vả rồi.
“Nếu cô tin tôi…, cô dắt xe vào nhà tôi sẽ kiểm tra cho. Nếu chỉ hỏng chit ít tôi sẽ sửa giúp, nếu hỏng nhiều thì cô gọi điện thoại kêu người tới.” Triêu Dương thân mật mỉm cười nhìn Đình Đình.
Đình Đình ngẫm nghĩ, dường như cũng không tìm ra biện pháp tốt hơn, hơn nữa cô đã từng luyện qua chút võ tự vệ phòng thân, nếu tình hình không tốt cô cũng có thể quật ngã người đàn ông ưu nhã đeo kính này!
Đình Đình nắm tay xe đạp điện, Triêu Dương nâng chỗ ngồi phía sau xe đạp lên, cùng khiêng xe vào.
“Lúc nó bị hỏng, có cái gì bất thường không? Kêu, lắc lư khác thường.” Triêu Dương hỏi.
Đình Đình lắc đầu, cô không để ý.
Triêu Dương lại nghe tiếng kêu từ bụng cô phát ra, chắc hẳn đã cực đói.
“Nếu không chê, trong nhà của tôi còn có chút đồ ăn, nhân lúc tôi kiểm tra Tiểu Thúy, cô có thể dùng tạm lót bụng.”
Đình Đình mở to hai mắt nhìn, thì ra người này đứng sau cửa đã nghe một hồi lầm bầm của cô.
Triêu Dương mỉm cười.
Đình Đình cũng trợn mắt nhìn hắn.
Triêu Dương vẫn mỉm cười.
Đình Đình sụp vai xuống, cái bụng lại kêu lên, lúc này cô vừa lạnh vừa mệt vừa đói, đành phải đầu hàng với sự thật.
“... Thật ngại quá, vậy mạo muội quấy rầy anh.”
Triêu Dương lắc đầu, “Không sao. Tự giới thiệu, tôi họ Chương, ánh nắng ban trưa, Chương Triêu Dương.”
Đình Đình nghe xong, vừa đói vừa mệt như vậy, cũng không nhịn được cười, đôi mắt to híp lại thành hai hình trăng khuyết, “Chính là Triêu Dương trong Trương Triêu Dương?”
Triêu Dương nhún vai. Trước kia hắn còn muốn giải thích, nhưng mà đã hơn ba mươi tuổi, ngày qua ngày năm qua năm, những năm trước đây khí thịnh so đo, bây giờ xem ra chẳng qua là tự tìm phiền não.
“Tôi họ Triệu, Triệu Đình Đình, Đình Đình trong đình đình ngọc lập (duyên dáng yêu kiều).” Đình Đình chủ động vươn tay, đêm đông trời lạnh như vậy, mặc kệ Chương Triêu Dương này là thật lòng hay giả bộ, Đình Đình đều cám ơn hắn. “Cám ơn anh, anh Chương.”
“Không cần cám ơn.” Triêu Dương dẫn Đình Đình đến phòng phía sau, mở máy sưởi ấm lên rồi rót một ly nước cho Đình Đình, “Cô ngồi chờ một chút. Muốn xem sách hay xem ti vi thì cứ tự nhiên.”
Nói xong, cũng không chờ Đình Đình nói gì liền đi ra khỏi phòng.
Đình Đình chờ bước chân Triêu Dương đi xa mới tháo tai đeo và khẩu trang xuống, khẽ nhấp một ngụm nhỏ nước sôi thưởng thức.
Không có mùi vị gì bất thường.
Lúc này Đình Đình mới thả lỏng tâm tình uống một ngụm nước lớn đủ làm ấm áp cái dạ dày trống rỗng của mình.
Buổi tối sau khi hoàn thành tiết mục, cả nhóm đến tiệm ăn món cay Tứ Xuyên nổi tiếng nhưng chắc vì trời lạnh nên đông kín chỗ ngồi. Đợi đến lượt tổ quay phim thì thời gian ăn quy định đã sớm qua, Đình Đình dĩ nhiên đói bụng đến bụng trước dán vào lưng. Mấy món ăn đặc sản kêu lên đều béo ngậy cay chết người nên Đình Đình chỉ ăn hai miếng thì ngừng lại, để mấy người đàn ông như sói như hổ của tổ tiết mục xử lý mấy món ăn còn lại. Đạo diễn biên kịch và camera ăn đến đầu đầy mồ hôi.
Chờ nước sôi chảy xuống dạ dày, người Đình Đình mới ấm lên.
Đình Đình than thở, ai cũng cho rằng người chủ trì hào quang vô hạn nên vô cùng hâm mộ những người làm tiết mục mỹ thực, chẳng ai biết những vất vả trong đó không thể nói cho người ngoài biết.
Cả người ấm lên rồi, Đình Đình mới nhìn chung quanh nhà. Cô nhận ra chủ nhân của nơi này ưa yên tĩnh không thích xa hoa, những đồ vật trang trí trong nhà đều là nhà cũ sẵn có, trong góc để xích đu gỗ lim, một chiếc đèn đặt dưới đất, cùng với bàn tròn và sách vở để một bên, biểu lộ thời gian nhàn nhã của chủ nhân.
Đình Đình thầm nghĩ, trong tương lai nếu có thời gian rảnh rỗi, cô cũng muốn nằm trên xích đu, một tay cầm sách, một tay bưng ly trà, nghe tiếng nhạc vang trong phòng, đây mới gọi là hưởng thụ.
Vừa nghĩ như vậy thì đã thấy nam chủ nhà bưng một cái khay về.
“Không biết cô có ăn cay được không cho nên tôi chuẩn bị chút thức ăn cho cô, nhân lúc còn nóng cô ăn đi.” Triêu Dương đặt chiếc khay lên trên bàn.
Bàn bát tiên kiểu cổ đen bóng, ngăn kéo bốn cạnh có tay cầm bằng đồng nhỏ, góc bàn chạm khắc con dơi, nhìn thoáng cũng biết là đồ lâu năm. Nếu là người khác chắc có lẽ sẽ đưa đến nhà bảo tàng, có điều Triêu Dương chỉ dùng nó làm bàn ăn.
Đình Đình trông thấy cháo gà cây tể thái nóng hôi hổi, đựng trong tô hoa xanh, mùi thơm xông vào mũi, bên cạnh có hai chén đã múc sẵn cháo và thức ăn cùng một bộ đũa.
“Cô từ từ ăn, tôi đi kiểm tra xe đạp.” Chương Triêu Dương mỉm cười ra khỏi phòng, cẩn thận kéo cửa phòng lại cho Đình Đình.
Đình Đình lấy chiếc đũa ra, múc một chút cháo đưa lên miệng. Cháo hơi nóng nhưng ăn ngon vô cùng, hương vị ngọt ngào mềm mại, cây tể thái mùi thơm ngát, gà mềm, hơi có chút mùi gừng nhưng hương vị cũng không nồng, dù cho Đình Đình không thích ăn cay cũng có thể chấp nhận.
Lại nhìn thức ăn bên cạnh, một đĩa trứng muối trộn đậu hũ, một đĩa đồ chua.
Cái bụng trống rỗng buổi tối của Đình Đình mới bị món cay Tứ Xuyên hành hạ dạ dày, lúc này chỉ đặt mục tiêu trên đĩa trứng muối trộn đầu hũ.
Đậu hũ có lẽ đã được ngâm trong nước ấm nên cũng không lạnh, vị mặn mặn của trứng muối cũng vừa miệng, hương thơm nồng của hành tỏi muối tiêu cùng dầu nóng xối ở trên, từng giọt sốt cá thêm một chút đường, chỉ ngửi mùi hương đã khiến người ta thèm thuồng.
Đến khi đưa cháo và thức ăn vào miệng, mắt Đình Đình sáng lên.
Ăn ngon thật, vô cùng thoải mái, đậu hũ trơn mềm và trứng muối vào miệng, hương thơm hành tỏi muối tiêu tan cùng một nơi, phối hợp quả thực không chê vào đâu được.
Chỉ với một đĩa trứng muối trộn đậu hũ này, Đình Đình liền ăn sạch sẽ một chén cháo gà cây tể thái.
Cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn, Đình Đình ăn thêm một ít đồ chua.
Đồ chua chỉ là rau cải trắng ngâm, một chút chua, một chút ngọt lại thêm chút cay, hương vị vô cùng ngon miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta ăn càng nhiều.
Đình Đình ảo não, nếu còn nửa bát cháo ăn với đồ chua này thì thật là hạnh phúc!
Lúc Triêu Dương trở lại nhìn thấy bộ dạng ảo não của Đình Đình, “Sao vậy, ăn không ngon sao?”
Đình Đình mạnh mẽ lắc đầu, “Không đúng không đúng, chính là bởi vì ăn quá ngon, cho nên mới buồn cho chính mình, lẽ ra nên chừa lại ít cháo ăn đồ chua.”
Triêu Dương cười rộ lên, “Nếu thích, tôi cho cô một hộp mang về, tôi ngâm nhiều lắm.”
Vừa nói xong Triêu Dương cũng tự mình sững sờ, đêm nay đại não như có chuyện, nói chuyện không thông qua hắn.
Đình Đình nghe xong mắt mở to sáng ngời “Thật sao?”
Chợt nhớ tới mình đã mạo muội ăn cơm ở nhà người ta, đã không biết ngại lại còn lấy ăn thêm liền cười ngây ngô, “Làm phiền anh quá, anh Chương.”
Triêu Dương thấy được sự cảnh giác của cô gái đã giảm đi phân nửa, một bên thầm suy nghĩ, dễ tin người xa lạ như vậy, tại nơi phồn hoa này chỉ sợ phải thua thiệt, trong lòng cảm thấy vui vì mình không bị coi như người xa lạ, mặt khác lại thầm than bản thân tự mâu thuẫn.
“Tôi đã kiểm tra qua Tiểu Thúy của cô, do một dây điện biến chất làm cho phần tiếp xúc bị hỏng cho nên động cơ tắt. Tôi tạm thời giúp cô nối lại, dùng băng dính bao quanh, cô có thể duy trì đi về nhà sẽ không có có vấn đề. Tuy nhiên ngày mai tốt nhất cô nên đến tiệm sửa chữa kiểm tra lại toàn bộ thì tốt hơn.”
Đình Đình đứng dậy đi đến trước mặt Triêu Dương vươn tay ra, “Cám ơn anh, Chương Triêu Dương.”
Thời đại này không phải là không có người lấy việc giúp người làm niềm vui, mà là người chịu làm Lôi Phong (một thiến niên anh dũng hy sinh trong quân đội của Mao Trạch Đông) thật sự quá ít, cô thấy may mắn vì hôm nay mình gặp một người.
Triêu Dương mỉm cười, cầm bàn tay đã ấm áp của Đình Đình lắc lên xuống rồi buông ra “Cô ra sân vườn nhìn một chút xem.”
“Được.” Đình Đình đi theo Triêu Dương ra phòng, đi vào sân khởi động Tiểu Thúy, quả nhiên đã sửa xong.
“Chương Triêu Dương anh thật lợi hại...” Đình Đình ngẩng đầu xoay người nói, nhưng sau lưng lại không có bóng dáng của người đàn ông ấm áp kia, Đình Đình nháy mắt mấy cái, người đi đâu rồi?
Chỉ chốc lát sau, Đình Đình trông thấy bóng Chương Triêu Dương xuyên qua ngọn đèn đi ra, trên tay cầm một hộp thức ăn đóng chặt.
“Cô lấy về ăn, dùng đũa sạch gắp ra, phần còn dư lại đặt ở tủ lạnh giữ tươi, nửa năm cũng sẽ không hư.” Triêu Dương đặt hộp thức ăn vào tay Đình Đình. Hắn thật sự vui vì cô bé này thích đồ chua hắn ngâm, hơn nữa hắn đã nói cho cô một hộp mang về đương nhiên phải làm được.
Đình Đình nhìn thoáng qua hộp thức ăn trong tay mình, trong lòng chẳng chút đắn đo tươi cười hết cỡ “Vậy tôi không khách khí, cám ơn anh, Chương Triêu Dương.”
“Muộn rồi, cô Triệu...”
“Gọi tôi Đình Đình là được.” Đình Đình chặn lời Triêu Dương,
Triêu Dương nghe lời “... Đình Đình về nhà sớm một chút đi, để cho người trong nhà khỏi lo lắng.”
Đình Đình gật đầu, không dài dòng dây dưa “Tạm biệt, Chương Triêu Dương.”
Người đàn ông tao nhã hoà thuận này bắt đầu tiễn khách.
Triêu Dương giúp cô đưa Tiểu Thúy qua bậc cửa, đẩy vào trong ngõ hẻm rồi khoanh tay nhìn theo Đình Đình cỡi chiếc xe đạp điện dần dần đi xa đến tận khi không còn thấy bóng lưng cô mới quay về phòng.
Lúc rửa chén, Triêu Dương đứng nhìn bồn nước tràn đầy bọt ngẩn người một lát, thầm nghĩ có lẽ mình bị hai lão Tào Vương kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên mới chẳng có lý do gì mà lại ân cần đối với một cô gái xa lạ như vậy.
Nhưng sao nhìn thoáng qua cô gái này lại quen mắt như vậy?
Sau này Triêu Dương nhớ tới phút giây trì trệ lúc đó của mình, đều nhịn không được tự mỉm cười, có điều đó là chuyện sau này.