Trước đó, Ron Weasley chưa từng nghĩ chính mình lại sẽ có một ngày muốn đến cửa hầm Slytherin để…tản bộ và làm gì gì đó.
Nhưng mà hiện tại cậu chính là đang làm như vậy.
Cái hộp quà sau vài lần thực nghiệm cuối đã được thu nhỏ rồi đặt trong quần của cậu, hiện tại, Ron đang bất an mà đút tay vào túi nắm chặt nó, tay kia thì cầm đũa phép của mình.
Giờ phút này, cậu chàng nơm nớp đi qua đi lại, tuyết từ bên ngoài bay vào rơi trên hành lang bị dẫm dưới lòng bàn chân phát ra tiếng “bẹp bẹp”, ánh chiều tà cũng đem bóng cậu kéo dài trên mặt đất.
Thích?
Không. Ron nhanh chóng phủ nhận.
Cậu không cho là bản thân sẽ đi thích một thằng nhóc nhỏ tuổi năm nhất, huống chi cậu ta còn là một Slytherin.
[Như vậy thì tại sao lại chú ý tới cậu ấy? Ron Weasley?] —— một thanh âm khác trong đầu hỏi.
A nhìn đi, vấn đề dư thừa, tại sao chú ý tới cậu ấy ư? Bởi vì… Giám ngục trên xe lửa? —— [a thôi đi Ron, chuyện này thì liên quan gì đến giám ngục?]
Không, chính là bởi vì giám ngục! Ron khôi phục quyền làm chủ ở trong đầu, cậu nóng nảy nghĩ, còn nhớ cái khoang tàu nhỏ hẹp chứ? Lúc mà Grater ôm Harry… Từ từ, cậu ấy ôm Harry! Merlin, việc này thật khiến người ta hâm mộ mà, phải không? … [Không không không đúng, Ron, hiện tại không là lúc nghĩ đến vấn đề này, Harry biết suy nghĩ này của mày thì sẽ đánh mày đấy —— để chúng ta trở lại vấn đề chính nào] Khi Grater ôm…Harry…bàn tay giấu trong bóng tối của cậu nhóc cảnh giác nắm chặt đũa phép, đũa phép có vẻ giống chiếc của Hermione, đều là bằng gỗ nho, màu đỏ —— có lẽ là dùng cây dương đỏ để nhuộm màu, mặt trên được chạm trổ những hoa vân nhỏ hình nho, chắc là vậy đi.
Ron ngồi bệt trong một góc tối cách hầm Slytherin không xa.
Đúng vậy, cậu đều nhìn thấy cả. Nhìn thấy cậu bé năm nhất vừa sợ hãi, bất an đồng thời mâu thuẫn mà lộ ra ánh mắt cứng cỏi gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi giám ngục đứng —— cậu bé theo phản xạ nắm đũa phép trong tay, dùng sức rất lớn, thậm chí có thể thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay non nớt đấy —— một khắc kia, những mạch máu màu xanh nhạt rất nhỏ tựa như biến thành móng vuốt của Crookshanks nhẹ nhàng cào cào vào lòng Ron.
Liếc mắt nhác thấy cậu bé thả lỏng, lặng lẽ thu hồi đũa phép, sau đó lại thoáng nhìn thấy cậu lặng lẽ đưa socola cho Harry.
Trong khoảnh khắc, Ron hoảng sợ phát hiện chính mình hy vọng cậu bé nhà Grater này là một Gryffindor.
Có trời mới biết, khi nón phân loại lớn tiếng tuyên bố “Slytherin” khiến cậu thất vọng bao nhiêu, càng không xong chính là, cậu còn làm bộ như không có việc gì rồi ồn ào nói lời ngu xuẩn với Neville “Tớ biết ngay cậu ta là Slytherin mà”.
Vài ngày đầu, Ron đem tâm tình phức tạp này của bản thân lý giải “Giống như sự quan tâm cùng yêu quý đối với cô em út Ginny nhà Weasley”, nhưng khi cậu phát hiện mình không thể khống chế mà muốn đi phá rối (tuy rằng bọn họ thường xuyên làm như vậy), đi gây sự với cậu bé Slytherin kia, sự tình đã không còn đơn giản như thế nữa.
… Từ từ, Ron, nhìn mỗi một việc mày làm đều phạm phải cái gì! Mày giống như một tên cực kỳ biếи ŧɦái. Đau đầu mà rêи ɾỉ một tiếng, Ron chôn đầu vào đầu gối.
Đúng lúc này, cửa hầm Slytherin mở ra.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Ron linh hoạt hơn bao giờ hết nhảy dựng lên, kinh hoảng lủi vào trong bóng tối.
“Nếu biết cậu sẽ ăn nó trên hành lang, tôi đã không mua nó cho cậu —— “
Làn điệu quen thuộc mang theo chán ghét không hề che dấu truyền vào lỗ tai Ron, cậu chàng ngừng thở, nhận ra đó là Draco Malfoy, chắc chắn là vậy.
“Nhưng mà em đang ăn, anh không thể bắt em nhổ ra được, rất khó coi.” Một âm thanh non nớt còn chưa qua kỳ vỡ giọng vang lên, Grater —— nhóc Slytherin đáng giận* kia hiện tại còn như rất đắc ý vì có thể làm “Người dẫn đường” của cậu ta buồn bực.
“Chính xác là từ nay về sau kẹo bông tuyết sẽ bị liệt vào sổ đen —— cậu có thể ngừng lơ lửng trên cao kiểu đó được chưa, càng nhìn càng thấy giống một cái khinh khí cầu rẻ mạt.” Draco châm chọc nói, “Không những phải học thêm tiếng Anh, lễ nghi quý tộc lại càng cần thiết hơn cho cậu, không có quý tộc nào vừa đi đường vừa ăn đồ ăn vặt, còn nữa, nước miếng chảy ra rồi kìa —— “
A, mày thì biết cái gì? Cái cột điện giả vờ giả vịt, kia mới tốt cho tiêu hóa. Ron ở trong lòng cười nhạt phản bác.
“Em không chảy nước miếng —— vừa đi vừa ăn á? Goyle và Crabbe cũng thế.” Scorpio không để bụng biện bạch. Hiện tại bọn họ đã đến rất gần Ron, may là ngay khi đến trước mặt cậu chàng, bọn họ dừng lại. Ron thở phào một hơi, nếu đến gần thêm một chút thì cậu không dám đảm bảo cái tên Slytherin năm ba giảo hoạt kia sẽ không phát hiện ra mình. Khoảng cách này lại vừa khéo, cậu có thể thấy rõ mỗi một động tác của hai Slytherin trên hành lang.
“Bọn nó có khi nào chịu ngừng ăn —— cậu ăn trúng thứ gì mà lại đi lấy hành vi của bọn nó làm tiêu chuẩn?” Draco giống như đã bị mạo phạm, trên khuôn mặt tái nhợt bởi vì căm tức nổi lên một mảng hồng nhạt, “Cậu không thể học thứ gì đúng hơn à? Hả?”
Hiện tại, một bên má Scorpio phồng lên vì ngậm kẹo, dưới ánh nhìn chăm chú của Draco, Scorpio nhanh chóng nhai vỡ viên kẹo, phát ra thanh âm “tách tách”, sau đó, hai chân rốt cục cũng tiếp đất. Từ góc độ của Ron, vừa vặn có thể thấy một bên mặt của cậu nhóc – giờ phút này đang hướng về phía bạch kim quý tộc mà toét miệng, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
[Tớ cho rằng nhóc Slytherin năm nhất kia rất thích Malfoy, cậu nhóc ở trước mặt nó quả thực chính là một tiểu thiên sứ]. Tiếng nói của Harry vọng bên tai, Ron không thể không thừa nhận Harry đúng, chết tiệt .
Draco có vẻ vừa lòng hơn một chút. Ron chú ý rằng, thằng đó lại thay một bộ quần áo khác với lúc đi Hogsmeade, cả người hiển nhiên cũng đã chỉnh trang lại một lần, viền áo choàng màu xanh sẫm với đường hoa văn vàng kim uốn lượn, những chiếc cúc áo bằng bạc được tùy ý gài lên —— từ từ, ngay cả bộ đồng phục bên dưới hình như cũng không phải là bộ buổi sáng! A, Merlin, có tên nào đầu óc bình thường lại đi chuẩn bị vô số bộ đồng phục? Xa xỉ! Ron thầm xem thường.
Lúc này, cách đó không xa Draco đã hoàn toàn thu lại lửa giận nhỏ nhoi, khuôn mặt nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng ngày thường, nhưng anh cũng không quên hung tợn cảnh cáo như thường lệ —— “Lần sau không được tranh cãi với tôi.”
“Dạ.” Scorpio hàm hồ gật đầu.
“Này” Draco không kiên nhẫn tặc lưỡi, “Cái bộ dáng ngốc nghếch của cậu sẽ khiến cậu trở thành đối tượng đả kích hàng đầu của Gryffindor vào ngày mai đấy.”
Thối lắm! Đây tuyệt đối là phỉ báng! Chúng ta chưa bao giờ khi dễ năm nhất! Ở trong góc nghe lén – cậu trai Gryffindor suýt không khống chế được tức giận mà nhảy ra mắng.
Sau đó Scorpio không nói gì, chỉ nghi hoặc mà chớp chớp mắt.
“Tôi biết là cậu sẽ quên sạch mọi chuyện không còn một mảnh” Draco cười lạnh một tiếng, lập tức trầm giọng nói, “Hôm nay là Halloween, nhớ không? Ngày cuối cùng của tháng mười, bắt đầu từ sáng mai, kì bảo hộ tân sinh của Slytherin sẽ kết thúc.”
“A, a!” Scorpio trợn to mắt, đôi mắt đen kế thừa từ mẹ đặc biệt sáng rỡ, “Em có thể ăn no!”
“Tôi không cho cậu ăn no?” Draco đề cao thanh âm, quái dị nói, “Merlin ở trên! Người vĩnh viễn tỏ ra thân sĩ mà chờ cậu uống xong giọt nước bí đỏ cuối cùng là ai?!”
“A, đừng tức giận, Draco, em không có ý đó.” Scorpio quẫn bách khoát tay.
Draco? … Draco? ! Ron nhăn mày. Thực hiển nhiên, cậu không phải là người duy nhất tỏ ra nghi hoặc đối với cách xưng hô này, Slytherin năm ba trông cũng chấn kinh không kém đâu —— “Tôi còn chưa cho phép cậu gọi tôi như vậy!”
Scorpio trầm mặc một lát, sau đó quyết định tạm thời thỏa hiệp: “Vâng, được rồi…anh Malfoy.”
Vương tử Slytherin hắng giọng, mất tự nhiên mà vặn vẹo cơ mặt: “Tôi sẽ suy xét —— đúng hơn là, bắt đầu từ ngày mai cậu có thể gọi như vậy. Nhưng mà hiện tại tôi vẫn là ‘Người dẫn đường’ của cậu, cậu phải tỏ sự tôn trọng với tôi, cho nên—bây giờ không được.”
“Vâng ạ.” Scorpio nom có tinh thần hơn hẳn.
Draco nghiêng đầu, soi mói đánh giá cậu bé năm nhất trước mặt từ trên xuống dưới một chút, sau đó chần chờ lấy ra một chiếc hộp bọc lụa nhung nhét vào trong tay nhóc Slytherin, “Cầm.” Anh thấp giọng nói.
“Gì thế ạ?” Scorpio tò mò muốn mở ra, lại bị cản lại.
“Quà Halloween.” Lười biếng trả lời.
Quà Halloween? Ron ở trong lòng kêu la oai oái, Halloween khi nào thì bắt đầu yêu cầu tặng quà?!
“Này, đừng nghịch nó!” Draco giật lại cái hộp, tự mình nhét vào trong túi áo Scorpio, không kiên nhẫn nói, “Tuy rằng đã qua kì bảo hộ, nhưng vì tính chất đặc biệt của cậu (Draco lừ mắt nhìn cậu xem thường), cậu vẫn phải theo năm ba lên lớp , nó ít nhất có thể đảm bảo lúc đi qua hành lang cậu không bị Weasley xé thành mảnh nhỏ.”
Cái gì Weasley? —— Fred?! George? —— hay là Percy**? —— a, thằng Malfoy ti bỉ, vô sỉ, nói xấu…
“Bây giờ, tự mình đi đến phòng tiệc —— có được không đấy?” Draco tỏ vẻ muốn chấm dứt đối thoại, “Tôi sẽ đi đến phòng nghỉ chờ Pansy cùng bọn Blaise.”
“Em có chân mà.” Scorpio bất mãn than thở.
Vương tử Slytherin từ chối cho ý kiến, anh chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người ngạo mạn rời đi.
Tiếng bước chân xa dần, trên hành lang chỉ còn lại một mình Scorpio, cậu đứng tại chỗ một lúc, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Ngay vào lúc đi tới chỗ Ron, Gryffindor núp trong bóng tối nhảy ra cản đường cậu.
“Tôi còn tưởng là ai.” Scorpio dừng bước, sau đó hơi hơi nhíu mày.
“Cậu không thể nào phát hiện ra tôi, đến cả Malfoy cũng chưa phát hiện.” Ron tự tin nói.
“Không, tôi không biết hai người như thế nào —— nhưng chỉ cần tôi muốn, tôi có thể.” Scorpio khôi phục bình tĩnh, mặt không đổi sắc không quan tâm nhún vai, “Làm phiền —— nhường đường.”
Chính là Gryffindor năm ba thủy chung vẫn không nhúc nhích, Scorpio không thể không ngẩng đầu đánh giá anh ta một lần nữa.
Hiện tại, chàng trai tóc đỏ khá là khẩn trương, còn có chút quẫn bách, nhưng Scorpio không hề xem nhẹ sự hoài nghi dày đặc trong mắt anh ta, ánh mắt khiến người khác không quá thoải mái.
“Malfoy cho cậu cái gì?” Mặt Ron Weasley âm trầm —— đây tuyệt đối là biểu tình hiếm thấy nhất của anh ta.