“Tú Tú.”
Đậu Nghi nhìn thiếu niên đang ngủ say trong lòng, giọng nói lưu luyến dịu dàng gọi nhũ danh của y. Bọn họ sớm chiều làm bạn mười mấy năm, đã sớm thân thiết hơn bất cứ ai, những lời này không phải giả.
Tô Tú Dịch tựa vào ngực hắn, chép chép miệng, sau đó từ từ tỉnh lại. Khi mở mắt ra nhìn thấy Đậu Nghi, y sửng sốt một chút, sau đó lạnh mặt: "Để ta xuống.”
Đậu Nghi cụp mắt nhìn y, hỏi: "Em đang ra lệnh cho bản tổng quản sao?”
Tô Tú Dịch nhớ tới thân phận hiện tại của mình, mím môi không nói gì nữa, dù sao bây giờ y cũng chỉ là đồ chơi của Đậu Nghi, hắn muốn thế nào thì thế đó.
Đậu Nghi ôm lấy Tô Tú Dịch, đá văng cửa phòng, thẳng tắp đi về phía giường, giọng điệu không mặn không nhạt nói: "Tối rồi, ngủ với ta.”
Trước kia đều là Tô Tú Dịch nói những lời này, đột nhiên biến thành Đậu Nghi mà nói, có vẻ rất đột ngột. Hơn nữa Đậu Nghi lớn như vậy sao có thể sợ bóng tối, chỉ sợ là có ý đồ khác. Tô Tú Dịch lo sợ bất an nhìn hắn nói: "Không, ta không muốn ngủ với ngươi.”
Đậu Nghi thấy bộ dạng căng thẳng của y, trêu tức nói: "Em lo lắng cái gì, sợ ta ăn em sao?”
Nói xong Đậu Nghi liếʍ liếʍ môi, đôi mắt vốn sâu thẳm, khiến người ta không thể hiểu nổi người này.
Tô Tú Dịch chưa bao giờ nghĩ về tình yêu nam nữ, cho nên y cũng không biết Đậu Nghi có ý gì, hơn nữa hai người bọn họ từ nhỏ đã làm bạn với nhau, y càng không cho rằng Đậu Nghi sẽ nảy sinh du͙© vọиɠ gì với mình, vì vậy liền nói một câu: "Ngươi muốn bí mật xử tử ta đúng không?
Đậu Nghi trầm mặc: “...”
Sau đó Đậu Nghi tức giận nói: “Đúng, ta hận không thể gϊếŧ em ngay bây giờ.”
Con ngươi Tô Tú Dịch ảm đạm xuống, trong bi thiết mang theo một tia nghẹn ngào nói: “Ta biết ngay, ngươi hận không thể ta lập tức chết, ta thật ngốc, còn vẫn coi ngươi là ca ca.”
Tô Tú Dịch tính tình ôn hòa, y căn bản sẽ không hận một người đến tận xương tủy, cho dù Đậu Nghi hại chết mẫu phi của y, còn khiến y trở thành một hoạn quan, nhưng Tô Tú Dịch đối với Đậu Nghi lại chỉ có một chút hận, một chút hận có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhưng Đậu Nghi lại hận y thấu xương, bị người mình để ý nhất hận sâu sắc như thế, Tô Tú Dịch nghĩ còn không bằng đi theo mẹ, dù sao thế gian này cũng không có gì để lưu luyến.
Tô Tú Dịch khóe mắt cầm nước mắt nói: “Ngày mai ta sẽ ở Vĩnh Hạng tự sát trong giếng, như ngươi muốn.”
Đậu Nghi bị cái đầu gỗ của y làm cho tức chết: “Em không nghe rõ lời ta nói sao?”
Tô Tú Dịch ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mờ mịt......
Đậu Nghi thở dài, sớm biết lúc trước thừa dịp Tô Tú Dịch còn nhỏ, mình nên lén lút cho y xem Xuân Cung Đồ học tập, hiện tại ám chỉ thế nào cũng vô dụng, thật sự là tự chuốc lấy cực khổ.
“Ai bảo em nhảy xuống giếng, ta muốn em chết dưới thân ta.” Đậu Nghi đã nói rõ ràng như vậy, hắn thiếu chút nữa đem mấy chữ “Ta muốn ăn em” viết lên mặt.
Nhưng Tô Tú Dịch vẫn không hiểu ý của hắn, ngây ngốc nói: "Ta biết, ngươi muốn tự mình động thủ.”
Đậu Nghi: “...”
Nửa ngày sau, Đậu Nghi không nói gì nữa, ôm y lên giường, đắp chăn, ôm chặt y vào lòng, nhắm mắt nói: “Ngủ đi, trời không còn sớm nữa.”
Tô Tú Dịch ghé vào ngực hắn hỏi: “Ngươi không gϊếŧ ta sao?”
“...” Đậu Nghi tức giận véo mông y một cái. Đậu Nghi sao nỡ gϊếŧ bảo bối của mình, đau còn không kịp, trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói khác: “Để sau hãy nói.”