Trên giường tất cả đều là mùi thơm thoang thoảng trên người Đậu Nghi, bao bọc Tô Tú Dịch trong đó, khiến y có cảm giác an toàn khó hiểu. Tô Tú Dịch cười khổ một tiếng, người mang đến nguy hiểm cho y chính là nam nhân kia, nhưng giờ phút này y vẫn có thể cảm thấy an toàn.
Lúc Tô Tú Dịch đang phỉ nhổ mình, Đậu Nghi đi tới bên cạnh y, ra lệnh: "Cởϊ qυầи ra.”
Tô Tú Dịch thấy trong tay hắn cầm hai bình ngọc khéo léo tinh xảo, bên trong đại khái là thuốc mỡ, Tô Tú Dịch không phản kháng quá nhiều, thuận theo cởϊ qυầи ra, dù sao từ nhỏ đã bị Đậu Nghi nhìn thấy lớn, không có gì phải xấu hổ.
Đậu Nghi mở một cái bình ra, đổ một ít chất lỏng trong suốt nhưng sền sệt vào lòng bàn tay, còn mang theo mùi hoa nồng nặc. Đậu Nghi đưa tay về phía túi nhỏ màu trắng phấn của y, bôi thuốc lên vết thương, có thể tiêu viêm giảm đau.
Động tác của Đậu Nghi rất nhẹ nhàng, Tô Tú Dịch không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn cảm thấy thoải mái.
Khiến cho trên mặt tái nhợt của y, đột nhiên xuất hiện đỏ ửng, đuôi mắt mang theo hơi nước mờ mịt, nhìn nhiều hơn vài phần thanh mị hiếm thấy, hai mảnh môi không có huyết sắc, bị nhẹ nhàng cắn một cái, cũng nhiễm lên màu mè xinh đẹp, làm cho người ta muốn hôn một cái.
Ánh mắt Đậu Nghi sâu thẳm nhìn y, khóe miệng khẽ nhếch lên, lập tức mở một bình thuốc khác, rót ra một viên thuốc màu nâu. Đây là thuốc uống trong, hơn nữa còn có hiệu quả kỳ diệu. Đậu Nghi không dấu vết đẩy hai chân y ra, hai ngón tay kẹp viên thuốc, lặng lẽ đưa về phía cấm địa.
Đến khi Tô Tú Dịch kịp phản ứng thì đã muộn, y kinh ngạc ngồi thẳng dậy, nhìn Đậu Nghi hỏi: "Tại sao lại chạm vào chỗ đó?"
“Chỉ bôi thuốc cho ngươi thôi mà." Đậu Nghi rút hai ngón tay ra, vẻ mặt hắn nhẹ nhàng như đang bôi thuốc vậy.
Tô Tú Dịch cũng không tin lời của hắn, hoảng sợ hỏi: "Ngươi bỏ cái gì vào bên trong.”
Đậu Nghi kiên nhẫn giải thích với y: "Thoa bên ngoài là nước hoa lạnh, bên trong là nước hoa lạnh, nhụy hoa mẫu đơn trắng nở vào mùa xuân, nhụy hoa sen trắng nở vào mùa hè, nhụy hoa phù dung trắng vào mùa thu, nhụy hoa mai trắng vào mùa đông. Dùng bốn loại nhụy hoa này mài giũa chế biến mà thành, sau khi dùng, cho dù bị thiến, cũng có thể giống như nam nhân bình thường.”
“Vì sao phải bôi thuốc này cho ta." Đã thiến y rồi, vì sao còn muốn y cương cứng như nam nhân bình thường, đây không phải rất mâu thuẫn sao, Tô Tú Dịch đoán không ra Đậu Nghi đang suy nghĩ gì.
Đậu Nghi đột nhiên nhích lại gần, ghé sát vào tai y, mập mờ nói: "Ngươi nói xem!”
Tô Tú Dịch vẫn coi Đậu Nghi là ca ca, cho nên cũng không nghĩ đến phương diện khác, cho đến khi Đậu Nghi lấy ra một thế ngọc, Tô Tú Dịch mới một lần nữa bị chấn kinh, y tưởng Đậu Nghi muốn dùng phương thức này để vũ nhục y.
Tô Tú Dịch nhìn trong tay hắn cầm thứ sáng bóng có ngọc trụ, bị dọa đến khuôn mặt thất sắc, càng không ngừng bò về phía sau, nhưng rất nhanh y liền dán vào góc tường, không còn chỗ nào để có thể chạy trốn.
Đậu Nghi cầm đồ chơi nhỏ đã khiến y sợ đến mức này. Nếu đổi thành đồ thật, có thể tưởng tượng được, trong lòng Đậu Nghi có chút ác thú, cố ý cầm thứ đó lại gần hù dọa y: "Biết đây là cái gì không?”
Mặc dù trước đây Tô Tú Dịch chưa bao giờ thấy qua loại đồ chơi này, nhưng ngọc thế này điêu khắc trông rất sống động, y là nam nhân, sao lại không nhìn ra đây là cái gì, Tô Tú Dịch nuốt vài ngụm nước miếng, run rẩy nói: "Đậu Nghi, ngươi có thể gϊếŧ ta, nhưng không nên dùng phương thức này vũ nhục ta.”
Y đường đường chính chính nam tử, sao có thể để hậu đình bị thứ này tiến vào, cái này tuyệt đối không được.
Đậu Nghi cười lạnh: "Ta cứ muốn dùng cách này, ngươi có thể làm gì.”
Tô Tú Dịch lấy cây kéo giấu trong tay áo, hắn vốn không có ý định ám hại Đậu Nghi, nhưng điều kiện tiên quyết là Đậu Nghi không làm gì quá đáng với y, nhưng dưới tình hình hiện tại, Tô Tú Dịch xuất hiện ý niệm muốn đồng quy vu tận.
Nhìn Đậu Nghi tới gần mình, Tô Tú Dịch cũng bị ép nóng nảy, móc kéo ra, đâm thẳng vào cánh tay Đậu Nghi, đâm vào nơi này cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Đậu Nghi chỉ hơi nhíu mày, sau đó sắc mặt trở nên trầm xuống, giống như bị âm u bao phủ, vô cùng đáng sợ, khiến người ta sợ hãi.
Đậu Nghi rút cây kéo trên cánh tay ra, dùng sức vứt sang một bên, cây kéo rơi trên mặt đất chia làm hai.
Đôi mắt hẹp dài của Đậu Nghi nhìn y như quỷ dữ, hỏi: : “Ngươi mang theo vũ khí sắc bén, thật sự muốn đẩy ta vào chỗ chết?”
Tô Tú Dịch bị hắn nhìn như vậy cả người cũng không tự giác run rẩy: "Là ngươi bức ta.”
Đậu Nghi đứng thẳng dậy, từ trên cao xuống bễ nghễ nhìn Tô Tú Dịch đang run rẩy cuộn mình ở góc tường, mặt không chút thay đổi nói: "Đã vào cung làm thái giám rồi, ngươi không học cách lấy lòng bản tổng quản, ngược lại còn ra tay hành thích, hậu quả ngươi biết đấy…”
Sau đó, Tô Tú Dịch đã bị mấy tiểu thái giám đưa ra khỏi Tư Lễ Giám, lần này y không thể đắc thủ, sau này Đậu Nghi nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả thù y, Tô Tú Dịch chỉ có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.