Thái Giám Muốn Sống Thì Phải Làm Thụ

Chương 1: Để ta cho ngươi thấy làm thái giám là cảm giác như thế nào

Chương 1: Cho ngươi nếm thử tư vị làm thái giám

Năm thứ mười ba Đại Thuận, Ngũ hoàng tử vừa mới lên ngôi thái tử đã bị thái giám thân tín phản bội, chỉ trong một đêm trở thành thường dân, thành trò cười trên phố, mẫu phi của Ngũ hoàng tử lại bị xử treo cổ, không được chôn trong lăng hoàng lăng, thi thể bị vứt bỏ ở loạn táng cương.

Tô Tú Dịch quần áo đơn bạc đứng trong gió lạnh, cặp mắt óng ánh ngày xưa sau khi Mẫu phi chết đã trở nên ảm đạm không ánh sáng, y đứng ở ngoài tường thành nhìn mái nhà lưu ly màu đỏ thẫm cùng những bức tường, trông chúng giống như nhà tù ở Tử Kinh thành.

Nhớ tới tiểu thái giám đi theo bên cạnh mình hầu hạ nhiều năm, sau khi y bị giáng xuống làm thứ dân, hắn được thăng chức thành đại tổng quản, có lẽ ngay từ đầu, đây chính là một hồi âm mưu đã được lên kế hoạch kỹ càng, y không ngờ rằng mình đã nuôi một con bạch nhãn lang suốt những năm qua, thật đáng sợ.

Tô Tú Dịch chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này, đi tìm một thôn xóm nhỏ bình yên để sống nốt quãng đời còn lại.

Sau khi lên xe ngựa, trên khuôn mặt nho nhã xinh đẹp ấy rốt cuộc không nén nổi mệt mỏi. Bao nhiêu năm ẩn nhẫn chịu đựng của y cuối cùng cũng đã giải phóng ở nơi ngột ngạt này, y không thể giả vờ được nữa.

Khép mi lại, nước mắt trong veo không hề quyến luyến mà lăn xuống, nghĩ đến mẫu thân thanh cao kiêu ngạo nhưng sau khi chết thậm chí ngay cả mộ bia cũng không có, Tô Tú Dịch liền áy náy không thôi, chỉ vì y là một nhi tử vô năng, không thể nhìn thấu bộ mặt thật của nam nhân kia.

“Kháo... "Xa phu đột nhiên dừng xe ngựa lại, Tô Tú Dịch mở mắt ra, ánh mắt đỏ hoe điều chỉnh tư thế, hỏi: "Sao lại dừng lại?”

Trả lời y là một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Ngươi muốn trốn đi đâu?”

Tô Tú Dịch nghe được giọng nói quen thuộc này, trên mặt lộ ra vẻ căm hận mãnh liệt. nhưng y vẫn không thể dùng ngữ khí căm hận để nói chuyện với nam nhân này nói, dù sao cũng đã hơn mười năm sớm chiều làm bạn, họ đã trở nên thân thiết hơn bất kỳ cặp chủ tớ nào.

Cách rèm xe truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếp theo một bàn tay to, khớp tay rõ ràng vươn tới, nhẹ nhàng vén rèm lên, một khuôn mặt tuấn mỹ như dao gọt xuất hiện trước mắt, ánh mắt tràn ngập tính xâm chiếm, giống như một con đại bàng nhìn chằm chằm con mồi đã lâu. Khí chất bá đạo này, Tô Tú Dịch hôm nay mới nhìn thấy.

Mặc dù trước đây Đậu Nghi thỉnh thoảng tỏ ra cố chấp nhưng phần lớn ánh mắt của hắn đều dịu dàng, ngoan ngoãn tuân theo mọi mệnh lệnh của Tô Tú Dịch. Nhưng bây giờ, hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Tô Tú Dịch nhìn gã thái giám bên ngoài, lúc này hắn đang mặc mãng bào. Trong mắt y hắn đã trở thành một tên đại thái giám xa lạ, y vẫn giấu trong lòng một câu hỏi muốn hỏi cho rõ ràng: " Bao năm qua ngươi đối tốt với ta đều là giả sao? Tại sao ngươi lại phản bội ta? Ta luôn coi ngươi như một người huynh đệ tốt, cũng chưa bao giờ ngược đãi ngươi… "

Đậu Nghi nhìn đôi mắt đầy hận thù của y, bàn tay dưới tay áo vô thức siết chặt, sau đó hắn cười lạnh nói: "Vị trí thái tử vốn nên là của ta, ngươi chỉ là do hoàng hậu cùng thị vệ sinh ra, ta mới là trưởng tử của hoàng thượng, chỉ vì mẫu phi của ta là một cung nữ thấp hèn, mẫu phi của ngươi là hoàng hậu tôn quý, bà ta tâm địa độc ác, lặng lẽ xử tử mẫu phi của ta, còn đưa ta đi tịnh thân*, sợ rằng sỉ nhục như vậy còn chưa đủ, bà ta thậm chí đem ta an bài ở trong cung của bà ta, để ta làm tên thái giám thấp hèn nhất.”

Tô Tú Dịch bây giờ mới biết Đậu Nghi là hoàng tử. Sau khi nghe xong, thân thể Tô Tú Dịch cứng đờ, khϊếp sợ nhìn hắn, không biết nên nói cái gì. Một lúc sau, Tô Tú Dịch nhướng mày cười khổ: "Vậy ra ngươi thật sự tiếp cận ta có mục đích đúng không?"

Đậu Nghi muốn phủ nhận, nhưng đã đến lúc này, hắn phủ nhận Tô Tú Dịch cũng sẽ không tin, hắn liền thẳng thắn thừa nhận: "Phải.”

Tô Tú Dịch ngây thơ cho rằng nam nhân này là người thân duy nhất của y. Bây giờ, hóa ra đó là một trò đùa, thật là buồn cười và đáng thương. Lúc này trái tim Tô Tú Dịch như bị đao cắt, đôi mắt nhắm lại, không muốn nhìn hắn thêm một cái.

Nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Tô Tú Dịch đối với mình, trong lòng Đậu Nghi cũng không dễ chịu. Ai có thể hiểu được nỗi đau mà hắn đã phải chịu đựng bao năm qua? Đậu Nghi bước lên xe ngựa, ánh mắt u ám nhìn Tô Tú Dịch. Một tay bóp lấy chiếc cổ xinh đẹp thon dài trắng nõn của y: "Ngươi có biết khi ta nhìn kẻ thù gϊếŧ mẫu thân ngay trước mặt, nhưng thể không báo thù được mà còn phải làm việc trong cung của bà ta, bị các đại thái giám của bà ta ức hϊếp, chỉ cần làm sai một chút sẽ lập tức bị phạt một trận quất roi, lúc bà ta không vui, sẽ lôi ta ra mà rút giận, bà ta thưởng bánh ngọt bằng cách ném xuống đất rồi bắt ta quỳ rạp trên mặt đất liếʍ ăn, coi ta như súc sinh, ngươi có hiểu cảm giác đó là như thế nào không?"

Tuy ngoài miệng tức giận, nhưng tay Đậu Nghi không dùng chút sức nào, bởi vì hắn hận người phụ nữ kia, nhưng hắn không hận Tô Tú Dịch.

Tô Tú Dịch cảm giác được hắn thực sự không có ý muốn gϊếŧ y, khó hiểu hỏi: "Vì sao không động thủ?”



*Tịnh thân: Thiến