Cách giờ hẹn khoảng một tiếng, Trần Khả đi đến quầy nước hoa mua sắm, tôi ở bên cạnh miệt mài làm việc.
Bỗng dưng tiếng khóc nức nở của Trần Khả truyền đến tai tôi.
Tôi đặt máy tính xuống đi tới, nhìn quanh một lượt, chỉ vào nữ nhân viên bán hàng đang đứng ở quầy, miệng cười rộng như quỷ.
"Có phải cô ta bắt nạt mày không?"
Trần Khả nhỏ giọng trả lời: "Tao nhìn trúng một chai nước hoa, nhưng cô ta khinh không cho tao xem."
Tôi xoa đầu cô ấy, nói với giọng nhẹ nhàng "Ngoan, bé yêu."
Tôi liếc nhìn chị gái đứng quầy và nói: "Cô hãy xin lỗi bạn tôi."
Chị gái nhân viên có lẽ thấy hôm nay tôi ăn mặc trẻ trung, dịu dàng, càng được đà làm tới, kiêu ngạo hếch cằm.
"Mấy người có mua nổi không mà xem, nếu tôi đưa cho mấy người, nhỡ không may bị bẩn, hư hại các kiểu, mấy người có tiền đền không!"
Sau đó chị gái còn cố tình chêm thêm mấy từ Tiếng anh.
Tôi nheo mắt nhìn, đổi sang giọng điệu lạnh lùng: “Chắc là cô chưa xem video của tôi rồi."
Tôi đã cho chị ta cơ hội, nhưng chính chị ta lại chẳng biết quý trọng.
Tôi đứng ở đó nói một lượt từ triết lý kinh doanh đến tinh thần phục vụ, từ sự quyến rũ nhân cách đến sự bình đẳng.
Cuối cùng, tôi nhướng mày cười mỉm: "Giống như người có tâm hồn thối nát như cô, dù có xịt thêm nhiều nước hoa đến đâu cũng chẳng có tác dụng."
Sau đó tôi lại dịch sang Tiếng Anh một lần nữa.
Tôi cầm lấy chai nước hoa, đưa một nhân viên khác cũng đang đứng tại quầy, giọng điệu ngọt ngào "Em lấy lọ này."
Chị nhân viên đang hóng chuyện nhanh chóng gói đồ cho tôi.
Còn bà chị miệng rộng như quỷ thì ngơ ngác, trơ mắt nhìn đơn hàng rơi vào tay người khác một cách dễ dàng.
Lúc thanh toán, tôi theo thói quen đưa tay vào túi, nhưng không thấy gì cả.
Chếc rồi, tôi quên mang thẻ.
Tôi ngẩng đầu kiêu hãnh, giả bộ đang tìm thẻ, trong lòng vô cũng hoảng sợ.
Ngay lúc này, một bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng vươn tới: "Thanh toán bằng thẻ này."
Bàn tay thon dài, trắng trẻo, đầu ngón tay hồng hồng, rất đẹp.
Giọng nói trầm ấm này cũng tuyệt quá đi.
Tôi ngước mắt nhìn lên, áo sơ mi trắng phác hoạ ra một chút hình dạng cơ bụng, tràn đầy sức quyến rũ.
Bả vai... Không nhìn rõ lắm.
Đường quai hàm tuyệt đẹp, bờ môi hồng nhuận, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng kết hợp với chiếc kính gọng vàng tràn đầy cảm giác cấm dục.
Nụ cười của tôi từ từ cứng đờ.
Trần Khả đã ngừng khóc từ bao giờ, cầm lấy nước hoa, nhanh chóng rời đi.
Nhân viên bán hàng đưa thẻ lại: "Em nhận ra chị, chị là chị đại cãi nhau đúng không! Vậy đây là J đi! Tình cảm vợ chồng hai người thật mặn nồng! Em có thể chụp chung với anh chị một tấm ảnh được không?"