Khi nhìn thẳng vào ánh mắt của ta, Lăng Thanh Uyên lại đột nhiên hoảng sợ: “Ta không có ——”
Nhưng những lời giải thích như vậy thật không có tác dụng gì.
Hắn mím môi, cúi đầu trầm mặc không nói một lời.
Cuối cùng chỉ mở miệng khẽ nói: “Là do ngươi khinh người trước.”
Ta bị hắn chọc giận rồi.
…
Sau khi phân phó người đưa Tống Uyển Uyển đến phủ Tướng quân ta liền xoay người rời đi.
Nhưng ta đã quên Cảnh Túc vẫn còn đó.
“Quốc sư đại nhân còn việc gì à?”
Ta nhìn Cảnh Túc không xa không gần đi theo phía sau mình, đáy mắt không đọng chút ý cười.
“Chử Kỳ lòng đầy ý xấu lại giấu giếm nhiều chuyện, Điện hạ nên cách hắn xa chút.”
Cảnh Túc dừng một chút, lại nhìn thị nữ đang đi bên cạnh ta.
Ta làm bộ không thấy được: “Quốc sư đại nhân có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”
Vì thế Cảnh Túc chỉ thoáng do dự một chút, thấp giọng hỏi ta: “Sau vai trái của Điện hạ có một nốt ruồi đỏ?”
Tươi cười trên mặt ta cứng lại, giọng nói phút chốc càng lạnh hơn:
“Quốc sư biết mình đang nói gì không?”
“Việc này là ta đường đột,” Cảnh Túc hành đại lễ với ta, ngữ khí nghiêm túc dị thường: “Nhưng chuyện này có liên quan tới vận mệnh quốc gia, mong rằng Điện hạ nói cho ta sự thật.”
(*đường đột: đột ngột, thiếu lịch sự)
Vận mệnh quốc gia?
Ta nhớ tới không sai biệt lắm ở đời trước chính lúc này Cảnh Túc tính ra Tống Uyển Uyển có “Thiên hoàng chi mệnh”, tuyên bố chuyện này trên đại lễ hiến tế một tháng sau đó.
Ta vốn dĩ không muốn trả lời.
Nhưng không ngờ sau khi nhìn vào mắt Cảnh Túc, lại buột miệng thốt ra một chữ “Đúng”.
Sau khi phản ứng lại đã bị mắc mưu sắc mặt ta lập tức xanh mét.
“Làm càn!”
Mà Cảnh Túc lại ngơ ngác nhìn ta chằm chằm một hồi lâu, sau đó vành tai lẳng lặng đỏ.
Sau đó giống như che giấu nói nhanh một câu “Ngày khác tại hạ chắc chắn tự mình bồi tội” hắn liền vội vàng rời đi.
Giống như có hồng thủy mãnh thú đuổi theo ở đằng sau.
Ta nhìn phản ứng khác thường của Cảnh Túc, cảm giác không thích hợp lúc trước áp xuống lại lần nữa hiện ra.
Đáy lòng ẩn ẩn lớn mật suy đoán ——
Ta có thể chết rồi sống lại, vậy những người khác thì sao?
Mấy ngày sau, Chử Kỳ vẫn bị đưa đến phủ Công chúa.
Nhưng khác với đời trước, đời này khi hắn tới trên người không một chỗ lành lặn.
Chỉ duy nhất trên gương mặt một vết xước cũng không có.
Nghe nói là có người định làm to chuyện hắn giấu giếm võ công.