An Dương

Chương 8

Ánh sáng trong đáy mắt Chử Kỳ dần dần ảm đạm hơn.

Hắn rũ mắt, sau đó xốc lên trường bào quỳ xuống, từ từ quỳ bò về phía Triệu Thừa.

“Nô đáng bị phạt.”

Ta lạnh nhạt nhìn động tác của hắn, sau đó ngước mắt nhìn đám cung nhân đang quỳ gối, nhướng mày: “Tiếp tục đi. Tam điện hạ nguyện ý giúp bạn tốt của mình chịu phạt, các ngươi cũng không thể lãng phí tấm lòng thành của hắn chứ.”

Các cung nhân nơm nớp lo sợ trả lời.

Ta xem bọn họ càng ngày càng bó chân bó tay, không kiên nhẫn chậc một tiếng: “Đều chưa ăn cơm à?”

“Vâng.”

Chử Kỳ kêu rên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nhưng cặp mắt đen kia lại không di chuyển nhìn ta chằm chằm.

Giống như là đang nhìn trân bảo hiếm lạ nhất thế gian này.

Cho dù là ta cũng không nhịn được bội phục sự nhẫn nhục phụ trọng của hắn.

(*nhẫn nhục phụ trọng: chỉ những người sẵn sàng nhịn nhục để gánh vác trọng trách. Xuất phát từ “Tam Quốc chí – Lục Tốn Truyện”)

Rõ ràng đã vô cùng chán ghét nhưng vẫn kiên trì đeo mặt nạ thâm tình.

“Công chúa An Dương!” Tống Uyển Uyển nhìn thấy thế vừa vội vàng vừa tức giận, ánh mắt nhìn về phía ta gần như không che lấp được hận ý: “Tại sao ngươi lúc nào cũng thích làm nhục người khác như vậy? Ngươi cùng lắm là ỷ vào mình là công chúa, nếu ngươi không phải ——”

Đại khái là ý thức được mình nói sai rồi, Tống Uyển Uyển kịp thời dừng miệng.

Nhưng vẫn oán độc trừng mắt nhìn ta như cũ.

“Nếu bổn cung không phải công chúa?”

Ta tự nhiên tiếp được lời nói của Tống Uyển Uyển, sau đó cúi người tiến đến bên tai Tống Uyển Uyển, dùng âm giọng chỉ có hai người mới có thể nghe được cười khẽ:

“Cho dù bổn cung không phải là công chúa, ta cũng có ngàn loại vạn loại biện pháp khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong. Ngươi có thể thử xem xem, nhìn xem bổn cung có thể xé nát da thịt chặt đứt xương cốt của ngươi hay không.”

Đột nhiên Tống Uyển Uyển rùng mình, nhìn ta đầy khϊếp sợ.

Mà ta chỉ lui vài bước về phía sau, cười ngâm ngâm nghiêng đầu: “Bổn cung sẽ chờ ngươi đến.”

“An Dương!”

Thấy ta làm người trong lòng sợ hãi tới mức sắc mặt tái nhợt, nắm tay Lăng Thanh Uyên lỏng rồi lại chặt, gầm nhẹ gọi tên ta.

“Muốn báo thù giúp nàng?” Ta nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Thanh Uyên, thu liễm ý cười trên mặt: “Vậy ngươi tiếp tục xuất chưởng. Bổn cung liền đứng ở đây, không cần bất luận kẻ nào giúp bổn cung chống đỡ.”

“Lăng Thanh Uyên, ngươi vừa rồi là thật sự muốn gϊếŧ bổn cung, chỉ vì một con nô ɭệ ti tiện.”

Ta nói từng câu từng chữ rõ ràng, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất trần thuật lại.

Thân phận Tống Uyển Uyển lúc này chưa rõ ràng, vẫn chỉ là một nô tỳ trong phủ của ta.

Nhưng trước mắt bao người, Lăng Thanh Uyên lại vì một ả nô tỳ mà dám đánh lại ta.