Khi Tống Uyển Uyển sai người chặt tứ chi của ta, không có một ai đứng ra cầu xin vì ta.
Hoặc là nói nếu có người dám cầu xin vì ta đều bị mấy tên nam nhân của Tống Uyển Uyển gϊếŧ sạch sẽ.
Mà mấy tên này đều đã từng là những nam sủng bị ta cưỡng bách phải vào phủ Công Chúa.
“Ta vốn không muốn gϊếŧ ngươi.”
Tống Uyển Uyển thần sắc phức tạp nhìn ta, xong lại biến thành tức giận: “Nhưng ngươi làm nhục A Kỳ, làm hại A Uyên mất hết võ công, lại cưỡng bách A Túc trở thành nam sủng. Hiện giờ thân phận con gái nghịch tặc của ngươi đã được làm rõ, lại càng trừng phạt đúng tội!”
Nói cũng hiên ngang lẫm liệt đấy.
Ta ngước mặt liếc mắt nhìn ba nam tử đứng ở phía sau nàng.
Cười nhạt: “Nói không sai. Nhưng Tống Uyển Uyển, hiện giờ ta đã là một phế nhân, ngươi lại sợ ta như thế làm chi?”
“Ngươi nói bậy gì đó! Uyển Uyển là đích công chúa của Đại Tần, sao lại phải sợ một tiểu nhân bất kham như ngươi?”
Trường kiếm đâm tới, lại tạo thêm mấy vết máu ở trên người ta.
Vị tiểu công tử phủ Tướng quân từng bị ta phế võ công căm tức nhìn ta, đáy mắt mang theo tức giận không thể che giấu.
“Thanh Uyên, trở về.”
Cựu Quốc sư Đại Tần, Cảnh Túc.
Trước nay Lăng Thanh Uyên nghe lời hắn, nghe vậy liền thu kiếm trở về.
Không ai chú ý tới khuôn mặt biến sắc của Tống Uyển Uyển.
Nàng theo bản năng nhìn về phía Chử Kỳ.
Vì thế vị tân hoàng của Tống Quốc này liền dùng chủy thủ ta đưa tặng hắn lúc trước, trực tiếp móc ra đôi mắt của ta.
“Điện hạ không nên trừng nàng.”
Giọng nói lạnh băng, khác hẳn với sự dịu dàng ngoan ngoãn khi ở phủ Công chúa.
Đau đớn tận xương khiến ta không nhịn được run rẩy.
Nhưng ngữ điệu lại vẫn ngả ngớn: “Phụng Chi, ta đau quá nha ~~”
Toàn thân Chử Kỳ cứng đờ.
Hắn nương theo động tác phất tay áo, ngón tay lơ đãng vuốt qua hốc mắt đổ máu của ta.
Vì thế ta liền thừa dịp này ngửa đầu, cắn thật mạnh vào bàn tay hắn.
Mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng.
Ta trực tiếp cắn xuống một miếng thịt.
Ta nghe được Tống Uyển Uyển kinh hãi kêu lớn, vội vàng tuyên thái y tới xem tay cho Chử Kỳ.
Nhưng Chử Kỳ lại không nói lời nào.
Hoặc là nói, ba người kia đều chưa từng nói gì.
Ta bị đẩy dựa nghiêng vào tường.
Không cần nhìn cũng có thể đoán được hiện giờ bộ mặt của ta hẳn là đáng sợ như ác quỷ ăn thịt người.
Nhưng ta lại càng cười đến tùy ý.
“Cho dù ngươi có đăng cơ thành Hoàng Đế, cũng vẫn không xứng để bổn cung cúi đầu trước mặt ngươi!”
Sắc mặt Tống Uyển Uyển xanh mét.
Cũng bởi vì việc này, việc trấn tháp vốn 10 ngày sau mới thực hiện lại được đẩy nhanh làm trước.
Trước lúc đó, Tống Uyển Uyển nhìn xuống ta từ trên cao, hoàn toàn không giữ lớp ngụy trang ngày thường.