Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân

Chương 2

3

Ta đứng trước giường hồi lâu, nhưng tay y lại không động đậy nữa.

Ta lại đặt tay y vào trong chăn.

Ban đêm rất yên tĩnh, nhưng ta lại ngủ đến nửa đêm bừng tỉnh, vội vàng mở cửa phòng gọi ma ma vào.

”Tướng quân xảy ra chuyện? "Ma ma hỏi ta.

"Ma ma," ta hướng trên giường nhìn thoáng qua, có chút khó xử nhỏ giọng hỏi nàng, "Tướng quân cần... đi tiểu không?"

Ma ma kinh ngạc nhìn ta một cái, có lẽ là đối với câu hỏi của ta có chút không biết nói gì: "Người còn sống, sẽ phải đi vệ sinh.”

Ta chết lặng tại chỗ.

"Phu nhân, việc này ngay từ đầu có chút ngượng ngùng, nhưng lâu dần thực hiện sẽ quen tay, hơn nữa, ngài cùng tướng quân là phu thê, sợ cái gì?"

Sau khi ma ma rời đi, ta ngồi xuống mép giường, nhìn Tiêu Đình Hòa một hồi.

“Chuyện này, cho dù có quen thuộc đến đâu ta cũng không có khả năng giúp ngài. Nếu không, ngài nhịn một chút? " Ta sửa chăn cho y," Sáng mai sẽ có sai vặt đến chăm sóc ngài.” (bà ấy làm như muốn nhịn là nhịn được hay sao ấy, người bình thường còn khó đây là còn bị nằm liệt giường.)

Vừa giải thích xong ta quay người lại thì tấm màn đè góc dưới gối y bỗng nhiên bung ra, trùm kín cả giường, chắn tầm mắt của ta.

Ta ngẩn người một lúc, cũng không nghĩ nhiều liền đi ngủ.

Ngày hôm sau ta đến sân trước thỉnh an người của Tiêu gia.

Tiêu lão phu nhân trước kia là quận chúa, sau khi gả cho An quốc công sinh được hai đứa con trai, trưởng tử tên là Tiêu Đình Dật, Tiêu Đình Hòa là con thứ.

An Quốc Công mặc kệ thế tục, mỗi ngày không trồng rau, trồng cỏ thì là chọi gà dắt chim đi dạo, là công tử bột nổi danh ở kinh thành.

Quá trình vấn an nhận thân cũng không ấm áp, Tiêu lão phu nhân để cho ta đứng, giáo huấn ta trọn vẹn một canh giờ.

Nhưng thật ra con trai của Tiêu Đình Dật là Tiêu Giác rất đáng yêu, hài tử năm tuổi quy củ học tập so với người lớn còn tốt hơn.

Trở lại phòng, Tiêu Đình Hòa đã rửa mặt xong, ta ngồi mép giường y nghỉ ngơi.

”Gia đình nhà ngài có chút hung dữ. "Ta thấp giọng nói với y," Lão phu nhân vô cơ giáo huấn ta một canh giờ.”

”Nếu không phải là đích mẫu ở nhà cũng thường bắt ta phạt đứng, ta tập dần quen rồi. Nếu không hôm nay lỗ tai ta sẽ chai lại. Nhưng thật có bản lĩnh, lời nói vô dụng như vậy cũng có thể nói trong thời gian dài.”

Ta rút tay y ra xoa bóp.

”Ngài lớn lên không giống mẫu thân, nàng cũng không đẹp bằng ngài. Ngài có phải giống Quốc công gia không? Bất quá hôm nay ta không gặp y, nghe nói y sáng sớm đã ra ngoài dắt chim đi dạo. Cha ngài thật rảnh rỗi!”

”Đại tẩu của ngài còn ám chỉ ta, nói người ngài thích chính là em họ của nàng, tên là gì...... Dung Nguyệt. Thích thì có ích lợi gì, lúc ngài trọng thương, làm sao lại không thấy nàng đến xung hỉ? Hại đến người vô tội như ta.”

"Chờ tương lai ngài tỉnh lại, phải nhận ra nàng là người bạc tình, đừng nháo muốn ta đi cưới nàng vào cửa. Nếu quả thật muốn ta đi cũng được, ngài ít nhất phải cho ta một ít..."

Ta đi lấy bàn tính, nghiêm túc tính toán một trận.

”Ít nhất phải cho ta hai mươi vạn lượng tiền đuổi đi, nếu không ta sẽ không nhường chỗ, liền làm cây gậy đánh uyên ương.”

Ta đang ấn, cảm giác đầu ngón tay y giống như nhúc nhích một chút, ta sửng sốt.

"Ngài cử động được không?" ta hỏi y.

Y không có phản ứng, ta lại nói: "Ngài nếu có thể nghe được ta nói chuyện, liền động một chút đáp lại ta.”

Y vẫn không có phản ứng.

”Nếu không tối nay ngài tỉnh lại cũng được, ta còn chưa hòa nhập được với nhà ngài, nếu ngài tỉnh dậy mỗi ngày đều dạy dỗ người khác giống như mãu thân ngài, vậy chẳng phải ta càng mệt mỏi hơn sao?"

”Ai, người không có bản lĩnh, đi đâu cũng không dễ chịu.”

Ngày thứ ba lại mặt, ta một mình mang theo đồ đạc trở về, Tiêu lão phu nhân đặc biệt quan tâm, chuẩn bị thật lớn phô trương.

Ta nhìn một xe ngựa lễ vật, bảo xa phu dừng ở đầu ngõ, kéo mấy túi đồ có giá trị đưa cho Thúy Quyên: "Cầm đi bán đổi tiền.”

Thúy Quyên vai trái một túi vai phải một túi. Mang hai chiếc túi chạy lon ton đi.

Lúc này ta mới trở về nhà mẹ đẻ.

Vừa vào cửa, ta liền nhìn thấy Chu Duật đang đứng ở dưới hành lang, vừa nhìn thấy ta liền bước nhanh về phía ta.

”Thanh Ương, hai ngày nay sống có tốt không, Tiêu phủ có làm khó nàng không?”

4

Ta hướng Chu Duật đáp lễ.

Ta cười khánh khách nói: "Ta sống rất tốt, không phiền ngài quan tâm.”

Chu Duật sắc mặt hổ thẹn lại buồn bã: "Làm sao có thể...... được chứ? Là, là ta nợ nàng.”

”Ngài suy nghĩ nhiều rồi. Phu quân của ta vô cùng tốt, bộ dạng tốt, đã vậy còn ít nói.” Ta nhìn hắn thật sâui

Hắn ngẩn ra, thở dài: "Nàng quả nhiên vẫn trách ta.”

Ta xua tay, không muốn nhiều lời với hắn.

”Thanh Ương, sao nàng không mang quạt theo? "Hắn đuổi theo ta vài bước hỏi.

”Chu Duật.” Ta quay đầu nhìn hắn, "Ta thay đích tỷ gả đi như ngài mong muốn, hiện tại ngài nói những lời này với ta là có ý gì. Muốn nối lại tình xưa hay để cho ta hồng hạnh vượt tường?”

”Thanh Ương... "Chu Duật kinh ngạc nhìn ta, mặt đỏ bừng.

"Cho nên, về sau có nhìn thấy ta liền tránh xa tôi một chút. Nếu không tránh được phiền xin gọi ta là Tiêu nhị phu nhân, những điều vô nghĩa khác xin đừng nhắc tới." Ta phất tay áo đi xa.

Chu Duật vẫn đứng ở chỗ cũ.

Lại mặt là muốn ở nhà mẹ đẻ dùng bữa trưa, nhưng ta không muốn vì chú ý những lễ nghi đó mà ủy khuất chính mình. cho nên ta để lại lễ vật liền chuẩn bị đi.

Phụ thân răn dạy ta: "Nếu con rời đi, trở về Tiêu phủ cũng sẽ bị người ta khinh thường.”

"Phụ thân, cả triều văn võ nhà ai mà chả không có thiên kim, Thánh Thượng lại để cho nữ nhi của ngài đi xung hỉ, rốt cuộc là ai bị người xem thường?"

”Con.” Phụ thân vụt một cái đứng lên, "Cánh của con cứng rồi, dám nói chuyện với ta như vậy!"

Trước kia ta đương nhiên không dám, bởi vì ta còn muốn ăn cơm của hắn, hiện tại không cần, ta tự nhiên là dám.

Qua cầu rồi, nên phá cầu!

”Vậy con không ở lại đây nữa, miễn cho ngài nghe được lời khó nghe hơn. "Ta ra khỏi cửa Tống gia, mang theo Thúy Quyên đi dạo bên ngoài trong chốc lát, ăn vịt quay Hồng Yến Lâu mà ta thèm mấy năm nay.

”Tiểu thư, lập gia đình thật tốt. "Thúy Quyên ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Ta cười nói: "Không phải lập gia đình tốt, mà là có địa vị tốt.”

Trở lại Tiêu phủ, Tiêu lão phu nhân cự tuyệt ta ngoài cửa, không cần ta thỉnh an. Mỗi người trong phủ đều nhìn ta với anh mắt khinh miệt, ta cũng không thèm để ý, chỉ là ánh mắt mà thôi.

Trong phòng, Tiêu Đình Hòa vẫn ngủ say như cũ, lò sưởi cháy quá nóng, ta vén chăn y ra một nửa: "Tiêu tướng quân, hôm nay ta tự mình về nhà.”

”Tiêu lão phu nhân sĩ diện, tặng cho nhà mẹ đẻ ta hai cây nhân sâm trăm năm. Bọn họ cũng không xứng ăn sao, cho nên ta cầm đi đổi tiền.”

Ta đem một cái hoa tai lưu ly mua ở trên đường đặt vào trong tay y.

”Đây là dùng tiền đổi lấy mua được, coi như chia tiền cho ngài.”

Ta cùng y song song dựa vào, quạt cho y, đánh giá nhan sắc lúc ngủ của y.

”Ngài so với Chu Duật đẹp trai hơn nhiều. "Ta vuốt lông mày y.

”Chu Duật hôm nay lại tới ngăn cản ta, ta cảm thấy, hắn là khinh thường ngài, lại đối với phu nhân của ngươi nói lời khinh bạc như vậy. Cho nên sau khi ngài tình, là nam nhân, ngài phải giáo huấn hắn một trận, đánh cho hắn răng rơi đầy đất.”

”Còn có đích mẫu, đích tỷ, cùng với con chó họ nuôi, con chó rách kia mỗi lần gặp ta đều nhe răng trợn mắt, ngài cũng giúp ta giáo huấn một trận.”

”Lúc ở nhà mẹ đẻ, ta không dám làm gì họ, hiện tại tuy đã gả cho người khác, có một chút tự do, nhưng ta vẫn không đủ sức để trả thù bọn họ.”

"Quên đi, ngài nằm như này cũng rất tốt, nếu ngài không muốn ta làm phu nhân của ngài, lại chê ta vướng bận, gϊếŧ ta thì làm sao bây giờ?"

“Nam nhân đều không đáng tin cậy. Cha ta này, Chu Duật này...... Ta đoán chừng ngài cũng vậy, ta sẽ không ôm kỳ vọng lớn với ngài.”

Ta vừa nói xong, bỗng nhiên phát hiện Lưu Ly vẫn nắm trong tay Tiêu Đình Hòa đã vỡ nát, ta vội vàng mở tay y ra, kiểm tra xem tay y có bị thương hay không.

“Bóp nát sao? " Ta đánh giá Tiêu Đình Hòa," Tỉnh rồi?”

Ta thu thập xong các mảnh vỡ, gọi ma ma đi mời đại phu đến, không lâu sau, trong phòng chật ních người.

Trong sự chờ mong của mọi người, đại phu lắc đầu: "Tướng quân không có dấu hiệu tỉnh lại.”

Tiêu lão phu nhân rất thất vọng, liền lấy ta ra trút giận: "Đầu óc ngươi không tốt, mắt cũng không tốt?"

Ta cũng không dám cãi lại, tùy ý nàng giáo huấn trong chốc lát, Tiêu đại phu nửa thật nửa giả giải vây cho ta: "Đệ muội là tới xung hỉ, ngóng trông đệ đệ tỉnh, cũng có thể tha thứ.”

”Hừ! Thật coi như xung hỉ có ích." Tiêu lão phu nhân giận dữ đi ra ngoài," Thánh Thượng chính là vội đi khám bệnh, làm sao lại để một tiểu nha đầu của một gia đình như vậy tiến vào làm phiền.”

Mọi người trong phòng liếc nhìn ta một cái rồi rời đi, chờ bọn họ đi xa, ta vội vàng đóng cửa phòng lại.

”Nói giống như ta nguyện ý gả, còn không phải thánh mệnh khó tránh? "Ta nói thầm," Mẫu thân ngài không dám nói thánh thượng, liền lấy ta trút giận, ta còn nhìn nàng không vừa mắt.”

Ta ngồi ở mép giường, nắm tay Tiêu Đình Hòa: "Có bản lĩnh cho ta hai mươi vạn lượng để ta rời đi, lại không dám thì gặp rắc rối.”

”Ôi!" Ta lại thở dài, "Kỳ thật ta cũng chỉ biết hoành hành, đóng cửa lại ai ta cũng dám mắng, nhưng cửa vừa mở ra, đến nha hoàn quét rác nhà ngài ta cũng không dám đắc tội.”

”Bởi vì ta mệnh khổ, nếu không phải ta thông minh, ta cũng không thể đọc và biết chữ. Nếu không muốn nuôi ta, vì sao phải sinh ta? Cha ta người này, ngay cả chó cũng không bằng, chó còn biết bảo vệ con bê.”

Tuy nhiên, vừa rồi Lưu Ly bị vỡ là như thế nào?

Chẳng lẽ y tỉnh rồi, lại giả vờ không tỉnh, cố ý giả bộ ngủ?

"Tiêu tướng quân?" Ta tiến lên phía trước, cẩn thận quan sát mặt mày y, đợi một lát, ta lại gãi gãi lòng bàn chân y.

Ta vừa rồi nói cái gì, khiến cho y bóp nát Lưu Ly?

Nếu nói thêm những lời khó nghe, y có thể có phản ứng hay không?

”Tiêu tướng quân, "Ta ghé vào bên tai hắn nói," Tiền của ngàii ta biết để ở nơi nào, đêm nay ta liền đi trộm nó.”

Không có phản ứng!

”Tiêu tướng quân, "Ta tiếp tục nói," Ta...... Ta muốn đi tìm Chu Duật, gặp riêng hắn sẽ khiến ngài mất hết mặt mũi.”

”Tiêu tướng quân, nếu ngài còn không tỉnh, ta sẽ hôn ngài, hôn xong còn không chịu trách nhiệm với ngài, xem ngài khóc như thế nào.”

Ngón tay y cử động.

Ánh mắt ta sáng lên, lại nói: "Tiêu tướng quân, ngài có phải hay không muốn đi tiểu, ta...... ta giúp ngài.”

Ta vừa dứt lời, đột nhiên tay y nắm chặt tay ta.