Cô đi ở phía sau hai người họ, học sinh duy nhất đạt điểm tuyệt đối vẫn đang đập ngực vào buổi sáng nay là Triệu Viễn Thi chuyển đến từ trường trung học số 2. Lúc này trên tay ông ấy đang cầm bài kiểm tra, vừa đi vừa nói với chàng trai trẻ bên cạnh: “Tô Dục, phương pháp trả lời mà em dùng cho câu hỏi cuối cùng vượt xa sách giáo khoa. Em đã từng tự học một khóa học đại học chưa?”
Trên mặt Tô Dục lúc này không có biểu tình gì, chỉ lễ phép gật đầu: “Vâng!”
“Ha ha!” Triệu Viễn Thi dường như đã tìm được bằng hữu để nói chuyện, ánh mắt không giấu nổi sự hưng phấn: “Em dự định học chuyên ngành vật lý sau khi lên đại học sao?”
“Vâng!”
“Khoa vật lý của đại học N là khoa vật lý tốt nhất cả nước, với thành tích hiện tại của em có thể dễ dàng vào được.” Triệu Viễn Thi nói lời này, trên nét mặt lộ đầy vẻ tự hào: “Tôi nhớ hồi đó…..”
Cô không khỏi nuốt nước miếng khi nghe thấy câu “Nhớ về hồi đó”.
Đây dù sao cũng là khúc dạo đầu để Triệu Viễn Thi kể cho người khác nghe về một thời lịch sử huy hoàng của ông.
Là một người học ở lớp của ông từ năm nhất trung học, cô không thể khẳng định mình thuộc hết mọi thứ nhưng với một số chuyện cô vẫn nhớ rất rõ ràng.
Dù sao đi nữa thì trong vòng 1 giờ cũng không đủ để nói hết chuyện.
Chàng trai trẻ ngồi lặng lẽ ở đó như một người nghe chuyện với vẻ mặt nghiêm túc. Trong giây lát, cô cảm thấy nếu không dừng lại thì Triệu Viễn Thi sẽ tổ chức buổi nói chuyện này suốt buổi tự học tối nay.
“Thầy Triệu của chúng ta là một giáo viên rất quyền lực. Ông ấy tốt nghiệp khoa vật lý của đại học N. Trong thời gian đi học, ông ấy cũng dành được rất nhiều danh hiệu cho trường. Ông ấy vốn dĩ có trình độ rất tốt nhưng lại chọn cống hiến hết mình cho giáo dục.” Cô vươn đầu ra trước mặt hai người, chớp mắt nhìn Tô Dục sau đó lại nhìn đến Triệu Viễn Thi với vẻ mặt cảm động: “Thầy Triệu, gặp được thầy là một điều may mắn với chúng em.”
Lời nịnh nọt thật sự đến rất đúng lúc, Triệu Viễn Thi mặc dù bị cô làm cho gián đoạn nhưng vẫn không hề tức giận ngược lại còn mỉm cười hiền lành, nói: “Tiểu Ca Nhi, lại đây!”
Ông ân cần chỉ vào chàng trai trẻ bên cạnh: “Đây là Tô Dục, học sinh mới chuyển đến. Kì thi vật lý lần này em ấy đạt điểm tuyệt đối, em cũng phải học tập chăm chỉ lên nhé.”
Bởi vì câu nói vừa rồi của Triệu Viễn Thi, hàng mi của chàng trai trẻ đang rũ xuống một nửa nhẹ nhàng nhấc lên, một ánh mắt đen tối nhìn thẳng vào cô.
Hai mắt nhìn nhau, cô liền cảm thấy nhịp tim như bị lỡ mất một nhịp, sau đó lại đập loạn xạ như bị mất kiểm soát.
“Em sẽ học hành thật chăm chỉ cùng bạn học Tô.” Sự hưng phấn ào đến một cách mãnh liệt, cô kìm nén sự thôi thúc và nở nụ cười rạng rỡ: “Xin chào, bạn học Tô. Tớ là Phù Văn Ca.”
“Xin chào!”
Vẫn là thanh âm còn đọng lại trong trí nhớ, chàng trai thu hồi lại ánh mắt, mắt nhắm lại, vẻ mặt còn có chút uể oải. Ánh sáng từ ngọn đèn sợi đốt chiếu vào một bên mặt làm cho hàng lông mi dài của cậu ta sáng lên giống như một con mèo lười biếng nhưng lại có chút quý tộc.
Nhìn thấy 2 người chào hỏi xong, Triệu Viễn Thi nói với Tô Dục: “Em trở về đi!”
Tô Dục cúi đầu đáp lại, chuẩn bị đi ra khỏi phòng,
Chỉ nói xin chào rồi cứ thế rời đi.
Ánh mắt cô lúc này dán chặt trên người cậu ta. Lúc này giống như đang đáp lại tiếng gọi trong lòng của cô, hiệu trưởng lớp 2 ở bàn đối diện đột nhiên ngẩng đầu khỏi máy tính, cau mày nói: ‘Tô Dục, mau lại đây!”
Giọng điệu có chút nghiêm túc, cô cảm thấy mừng thầm vì Tô Dục bị giữ lại nhưng đồng thời cũng có chút tò mò, giáo viên xuất sắc như vậy chẳng phải sẽ coi đây như một cơn gió xuân thoảng qua hay sao?
Tuy nhiên cô không có thời gian để đi điều tra chuyện này, đồng thời Triệu Viễn Thi cũng đang nhìn chằm chằm cô, tay gõ gõ xuống bàn: “Đưa bài thi của em lại đây để tôi xem!” Cô đưa bài thi của mình cho ông ấy. Triệu Viễn Thi nhận lấy, lật đi lật lại một cách thô bạo, vài giây sau liền thấy thở dài: “Em đã mất hơn 30 điểm môn vật lý, còn rất nhiều chỗ cần cải thiện.”
Lúc này có một tiếng thở dài truyền đến từ bàn đối diện, giọng nói Ngô Thiến cũng tràn đầy lo lắng: “Tô Dục, mặc dù tổng điểm của em ở bài kiểm tra tháng này đạt điểm tuyệt đối nhưng tiếng anh vẫn bị trừ điểm, tôi thấy còn rất nhiều điểm cần cải thiện!”
Nghe xong những điều này, cô ngạc nhiên nhìn về phía đối diện, trông thấy người bị chỉ trích vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh giống như thể giáo viên không nói đến mình.
Trước khi cô để lộ ra sự tò mò của bản thân đã ngay lập tức cảm thấy một luồng áp suất thấp bao trùm lấy cả cơ thể. Quay đầu nhìn lại, cô phát hiện Triệu Viễn Thi cầm bài kiểm tra có hơi mạnh tay khiến cho tờ giấy vốn sạch sẽ trở nên nhăn nheo, biểu cảm trên mặt cũng không tốt.
Cô nhìn con số 67 được viết lớn bằng bút đỏ trên bài kiểm tra của mình và cũng hiểu ra được tại sao sắc mặt của ông ấy lại thay đổi.
Cô đã bị trừ 33 điểm, nó còn nhiều hơn tổng điểm của Tô Dục.
Cái này đúng là lợn thì sợ tăng cân mà người thì sợ bị so sánh.
Hai giáo viên vô tình nhắc tới lại cứ như vậy lọt vào tai nhau, cuộc tranh giành xảy ra là khó tránh khỏi. Vốn dĩ từ trước khi Tô Dục đến đã có một người có điểm cao nhất học ở lớp 2 nhưng ngay sau đó nó đã lập tức đổi chủ khi Tô Dục đến vào ngày đầu tiên.
Triệu Viễn Thi không có một chút nào buồn bực, bây giờ lại bị so sánh một cách hung hãn, sắc mặt lập tức trở nên đen tối trải tờ giấy trong tay ra, tức giận chỉ vào 2 câu hỏi lớn: “Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn nhận được câu trả lời như này! Thậm chí không cần đến lượt tôi cho em điểm, em cũng sẽ bị bóp chết trong kì thi tuyển sinh đại học, em có biết không? Em ngồi đây và sửa lại lỗi cho tôi, nếu không sửa được thì em không cần phải đến lớp tự học buổi tối nữa!”
Kiến thức của cô về môn vật lý đã kém đi trong 1, 2 ngày gần đây, giờ đột nhiên gặp phải tình huống này. Trước mặt người mình thích, cô cong môi, thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu em có thể thay đổi được thì em cũng sẽ không sai.” “Em còn dám nói nữa sao?” Triệu Viễn Thi đè nén cơn giận đến độ ngón tay run rẩy tựa hồ sắp nổ tung.
Đúng lúc này, có một người ở bên ngoài cửa thò đầu ra, hét vào trong phòng: “Thầy Triệu, hiệu phó đến có chuyện muốn bàn bạc với thầy!”
Cô lúc này thở phào nhẹ nhõm, có chút than thở về vận may của bản thân. Theo kinh nghiệm, nếu hôm nay thầy hiệu phó không đến giữa chừng, có thể cô ấy đã không giải quyết được việc gì còn phải rời đi.
“Cứ ngồi đấy sửa lại mấy câu này cho tôi, đoạn nào không hiểu thì lật qua xem lại!” Triệu Viễn Thi đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, khoé mắt vô ý liếc đến bóng người cao lớn ở phía đối diện. Cô vô thức đưa tay nắm lấy góc quần áo của mình.
Dưới ánh nhìn không mấy thiện cảm của Triệu Viễn Thi, cô liếc nhìn Ngô Thiến vẫn đang giao tiếp bằng tiếng anh, trong đầu chợt loé lên một ý tưởng liền buột miệng nói: “Thầy Triệu, em thật sự không giỏi vật lý. Từ hôm nay trở đi em sẽ chăm chỉ học tập nhưng bây giờ thầy vứt cho em những câu hỏi mà em không hiểu này thật lãng phí thời gian. Cô vừa nói vừa chỉ về hướng Tô Dục đang đứng cách đó không xa với ánh mắt “Tôi yêu học tập, học tập yêu tôi”, cô chân thành nói: “Thầy hiện tại còn có việc phải làm, em có thể nhờ Tô Dục giải thích cho em hiểu về 2 vấn đề này được không? Đương nhiên theo phép lịch sự, em cũng sẽ cùng cậu ấy giao tiếp tiếng anh.” Chàng trai trẻ được đề cử khẽ cử động, nhìn về phía mấy người họ, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Tuy chỉ là một cái liếc nhìn nhưng cô không bỏ lỡ bất kì sự phản kháng nào trong đôi mắt đen của mình.
2 vị giáo viên cẩn thận nhìn nhau, trầm mặc mấy giây, Triệu Viễn Thi đột nhiên mỉm cười.
Ông ấy có chút bận rộn khi vừa là giáo viên chủ nhiệm lớp vừa là chủ nhiệm lớp trung học phổ thông.
Ngay bây giờ….
Mặc dù việc xoá đói giảm nghèo giữa các giai cấp có chút hiếm nhưng Tô Dục dù sao cũng là một nhân tài khó tìm. Vả lại cũng vẫn phải thừa nhận rằng cô có được lợi thế rất lớn khi hợp tác cùng Tô Dục giúp đỡ người nghèo.
Giá như một số lời khuyên được tìm thấy với sự giúp đỡ của một thiên tài….
Triệu Viễn Thi ho khan một tiếng, lúc này ông ấy cũng coi như là nhớ đến một số ưu điểm của cô, gõ gõ bàn, nghiêm nghị nói với bàn đối diện: “Ngô Thiến, cô đã bao giờ nghe đến Phù Văn Ca của lớp tôi chưa? Năm nay em ấy đạt giải nhất cuộc thi tiếng anh toàn quốc. Các đề kiểm tra tiếng anh hàng tháng mặc dù nằm ngoài chương trình nhưng em ấy vẫn đạt điểm rất tốt.”
Ngô Thiến hiểu ý của Triệu Viễn Thi, cô cũng thầm muốn 2 đứa trẻ dạy nhau.
Tuy nhiên chuyện của cô, Ngô Thiến cũng đã biết từ lâu. Không đúng, phải nói là giáo viên toàn trường đều biết đến chuyện này.
Thành tích mặc dù tốt nhưng lại có chút nổi loạn. Ngay cả khi đã học năm cuối trung học cô cũng thi thoảng bị mời phụ huynh.
Nghĩ đến đây, sắc mặt đột nhiên có chút bối rối. Cho đến cuối cùng, một người được cho là người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học đột nhiên rơi từ trên trời xuống. Thật tốt khi thấy thành tích của cả 2 đứa trẻ đều tốt lên nhưng nó cũng không thể cứ luôn suôn sẻ và tốt đẹp.
…
Đặc biệt là khi Ngô Thiến nghe được những đánh giá không tốt về cô…
Cô nhìn thấy dáng vẻ do dự của Ngô Thiến và biết Triệu Viễn Thi là người đứng ra bảo lãnh, khoé mắt cô lúc này liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Dục, cô nhướng mày nhìn Tô Dục rồi liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình, giọng cô trở nên run rẩy còn có chút bất bình với một tia hy vọng: “Thầy Triệu, cô Ngô, 2 người yên tâm! Em sẽ học hành chăm chỉ, em cũng sẽ giúp đỡ bạn Tô Dục.”
Triệu Viễn Thi đã dạy cô từ 2 năm trước, đây là lần đầu tiên ông ấy thấy cô tỏ ra yêu đuối và nhạy cảm như vậy, ông lập tức đồng ý, bất chấp ý kiến của 2 người phía đối diện: “Vậy thì giải quyết ổn thoả đi, các em cùng lên lớp cùng giúp đỡ lẫn nhau!”
Trước áp lực trực tiếp từ cấp trên, Ngô Thiến nở nụ cười cứng ngắc nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với Tô Dục: “Nếu em cảm thấy có gì không ổn thì báo với giáo viên.”
Hàm ý: nếu Phù Văn Ca làm chậm trễ việc học của em thì em phải báo cô ngay lập tức.
“Chủ nhiệm Ngô, cô cứ yên tâm, Phó Văn Ca rất thích giúp đỡ người khác, hai đứa giúp đỡ nhau trong học tập sẽ không có vấn đề gì!” Triệu Viễn Thi vừa nói vừa bước ra khỏi văn phòng, ông ấy vừa đi vừa chỉ tay về phía vị trí của mình: “Tôi đi họp! Tô Dục, làm phiền em qua đây giải thích cho em ấy đề thi tháng này.”
Cho đến lúc Triệu Viễn Thi bước ra khỏi văn phòng, Tô Dục vẫn đứng đó không nhúc nhích nhưng đôi mắt cậu ta lại sáng đến kinh người nhìn về phía cô.
Cô lắc lắc tờ giấy trong tay, khoé miệng để lộ một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhưng lại chân thành hét lên với Tô Dục: “Bạn học Tô, làm phiền cậu rồi!”