Bị thiếu ngủ trầm trọng cha Hoắc mẹ Hoắc chỉ cảm thấy đôi mắt biến thành màu đen.
Lúc ăn sáng.
Diệp Nhạc Dao lơ đãng cắn một miếng bánh bao, hai mắt sáng lên:
[Bánh bao nhồi cá tuyết ngon quá! Hay là mình đi mua mấy con cá tuyết về nuôi trong hồ của cha Hoắc nhở?]
Cha Hoắc trực tiếp bị sặc: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!"
Mỗi con cá Koi trong hồ của ông trị giá hơn năm trăm nghìn lận đấy!
Tại sao lại nuôi cá tuyết để làm hại cá của mình chứ!
Với lại chẳng phải cá tuyết là cá biển sao?
Sự chú ý của Diệp Nhạc Dao bị hấp dẫn qua đây:
[Hay là thuốc bổ sức khỏe? Cha Hoắc mới năm mươi tuổi mà ăn cháo cũng có thể bị sặc...]
Cha Hoắc càng ho dữ dội hơn.
Ông bị thế là do ai cơ chứ!
Suy nghĩ của Diệp Nhạc Dao vô cùng thất thường, lại dời ánh mắt đến trên người mẹ Hoắc.
[Ngành thú y thì sao?]
[Nhưng mình đâu có học y đâu, hay là trước đó chuyển sang học ngành bác sĩ nhỉ?]
[Ểy, chuẩn cơm mẹ nấu luôn! Đúng lúc lấy Tiểu Trà để thử tay nghề!]
Mẹ Hoắc: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!"
Tiểu Trà là cún cưng mẹ Hoắc nuôi, năm nay cũng đã già mười lăm tuổi.
Nó không chịu nổi giày vò đâu!
Sau bữa sáng, cha Hoắc mẹ Hoắc ngồi lại với nhau, vẻ mặt hai vợ chồng phức tạp, trong lòng hãy còn sợ hãi.
Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách.
Mẹ Hoắc mở miệng trước: "Nếu không thì... ông để Tiểu Dao đến công ty của ông học hỏi đi?"
Năm giờ sáng đã bắt đầu niệm kinh, thật sự chịu không nổi nữa!
Sắc mặt cha Hoắc đột nhiên thay đổi: "Nếu nó ở công ty, đừng nói là tôi, phỏng chừng ngay cả thằng lớn cũng phải gặp nạn cùng nhau!"
Con cái nhà họ Hoắc chỉ cần đã thành niên, đều có thể ra ở riêng.
Ngày đó sau khi trở về từ phòng riêng, ngày hôm sau Hoắc Yến cũng trở về chỗ ở của anh ta, mấy ngày nay đều là ba người - cha Hoắc mẹ Hoắc và Diệp Nhạc Dao ở tại nhà cũ.
Mẹ Hoắc lại nói: "Vậy mua cho Tiểu Dao một căn nhà, để nó dọn ra ngoài?"
Vừa mới dứt câu, mẹ Hoắc lại lắc đầu: "Không được, Tiểu Dao khác với ba đứa kia, ba đứa chúng nó có sự nghiệp riêng nên mới dọn ra ngoài. Nếu bây giờ đột nhiên mua nhà cho Tiểu Dao để nó dọn ra ngoài, chắc chắn nó sẽ nghĩ nhiều."
Cha Hoắc: "Vậy..." Bỗng nhiên, ánh mắt ông sáng lên: "Hay là, để thằng hai dẫn theo vào đoàn làm phim đi?"
Mẹ Hoắc ngẩn ra: "Đoàn làm phim?"
Cha Hoắc đưa tay lên che lỗ tai, Diệp Nhạc Dao lại bắt đầu niệm kinh ở trên lầu, hơi hơi nâng âm lượng lên: "Chẳng phải mấy ngày nay Tiểu Dao muốn kiếm tiền đó sao? Cứ dứt khoát cho nó debut đi!? Dù sao nhà chúng ta cũng có sản nghiệp, nó có nổi tiếng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có việc gì đó để làm là được!"
Mắt mẹ Hoắc sáng ngời, bịt lỗ tai lại, liên tục gật đầu: "Là một cách tốt!"
Hai vợ chồng nói làm là làm ngay, lúc này lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Yến, nói cho anh ta biết ngày mai Diệp Nhạc Dao sẽ đến đoàn làm phim thăm ban.
Hoắc Yến còn chưa kịp hỏi lý do, mẹ Hoắc đã cúp điện thoại, đi lên lầu tìm Diệp Nhạc Dao.
Nghe thấy mẹ Hoắc bảo mình tới đoàn làm phim, Diệp Nhạc Dao vô thức muốn từ chối, lại nghe mẹ Hoắc nói: "Triển vọng phát triển của giới giải trí gần đây thực sự rất tốt, chẳng phải trước đó anh hai con còn đang thất tình, nhưng lúc này vẫn vẻ vang ở nơi làm việc đấy thôi!"
[Giới giải trí à...]
Đôi mắt Diệp Nhạc Dao phút chốc tròn xoe.
[Phải ha! Sao mình quên mất còn có giới giải trí vậy trời!]
[Ngành kiếm tiền nhanh nhất ngoài quy định của pháp luật hình sự chính là ngành giải trí đấy!]
Mẹ Hoắc nghe thấy thế nheo mắt.
Cái gì gọi là quy định của pháp luật hình sự?
Có vẻ như để nhét Diệp Nhạc Dao vào giới giải trí, không chỉ cần tìm một đội ngũ quản lý tốt mà còn phải tìm một đội ngũ luật sư hàng đầu!
"Mẹ Hoắc, con đi!" Lúc này Diệp Nhạc Dao đồng ý một câu.
Mẹ Hoắc cười đến mức đôi mắt cũng nheo lại: "Chao ôi, tốt lắm. Ngày mai mẹ sẽ bảo tài xế đưa con đi."
Ngày hôm sau, đúng năm giờ.
Mẹ Hoắc mở mắt ra, nhìn thấy cha Hoắc đang ngồi trên giường, bà giật mình: "Sáng nay tôi không nghe thấy tiếng của Tiểu Dao..."
Cha Hoắc đè huyệt Thái dương đang nhảy lên thình thịch xuống, lắc đầu: "Không phải, nó vẫn đang ngủ."
Vừa nãy ông đã lên lầu xem rồi.
Mẹ Hoắc thắc mắc: "Vậy ông..."
Cha Hoắc buồn rầu thở dài: "Bảy ngày, tôi đã hình thành một thói quen..."
Mẹ Hoắc: "..."
Bà im lặng trở mình, có thể nói khác được sao?
Tỉnh dậy vào lúc năm giờ sáng, thật là một thói quen xấu mà!
Chín giờ, cuối cùng Diệp Nhạc Dao cũng tỉnh, sau khi ăn xong bữa sáng ngon lành, cậu nói lời tạm biệt với cha Hoắc mẹ Hoắc rồi lên xe đến trường quay.
Có điều không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cứ luôn cảm thấy lúc cha Hoắc mẹ Hoắc tiễn mình ra ngoài... hình như khá là vui?
[Chắc là nhìn nhầm thôi!]
Một giờ sau, tài xế dừng xe ở phim trường.
Phim trường mới được tu sửa lại mấy năm gần đây, xung quanh có rất nhiều fan đến check in, cho nên an ninh xung quanh tương đối chặt chẽ, cũng may Hoắc Yến đã đánh tiếng với bảo vệ bên này từ trước, cho nên xe nhà họ Hoắc đi vào suôn sẻ.
Gần đến nơi, tài xế tìm một vị trí dừng xe, rồi gọi điện thoại cho người đại diện của Hoắc Yến.
Có lẽ là đối phương đang bận, cuộc gọi này không kết nối được.
"Có lẽ cậu chủ phải đợi trên xe một lát." tài xế nói.
Diệp Nhạc Dao nói: "Vậy tôi bước xuống đi dạo một lúc."
Mặc dù bình thường cậu đọc rất nhiều tiểu thuyết, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Nhạc Dao đến trường quay của đoàn làm phim, nhìn gì cũng thấy mới mẻ.
Sau khi nói với tài xế một tiếng, cậu lập tức xuống xe.
Mặt trời tháng bảy vừa nóng vừa gắt, Diệp Nhạc Dao đi dạo dọc theo mái hiên râm mát một lúc, tinh mắt nhìn thấy một hàng chữ.
Nghi thức khởi động máy [Ông chồng mỹ nhân ốm yếu hào môn]
Diệp Nhạc Dao bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.
Chẳng phải đây là một bộ phim truyền hình nổi tiếng trong quyển tiểu thuyết của anh hai đó sao?
Bởi vì đây là đoàn làm phim bị Tô Thụy vả mặt, cho nên trong nội dung tiểu thuyết có một đoạn ngắn liên quan đến bộ phim.
Giai đoạn đầu phát sóng [Mỹ nhân ốm yếu] tỉ lệ người xem, bia miệng (*) đều vượt xa các bộ phim truyền hình khác cùng thời điểm. Đáng tiếc, bộ phim này mới phát sóng được một nửa, một trong những diễn viên chính đóng vai thụ đã bị tuôn ra...
(*) Là cái nhìn về một nghệ sĩ của người qua đường. Người có bia miệng tốt là những người tạo được ấn tượng tốt đẹp, gây được thiện cảm với người qua đường (Nonfan). Người có bia miệng xấu thì ngược lại.
Diệp Nhạc Dao nghĩ đến mấy từ xấu xa đó, lui về phía sau một bước, không ngờ tới đυ.ng vào một l*иg ngực.
Cậu hoảng sợ, nhảy về phía trước một bước, quay đầu lại xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi."
Người đàn ông mặc trang phục thoải mái, thân hình cao lớn, đội mũ rất rộng, đeo khẩu trang màu đen, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.
"Không sao." anh trầm giọng nói.
Diệp Nhạc Dao gật đầu, dịch sang bên cạnh, tiếp tục xem nghi thức khởi động máy của [Mỹ nhân ốm yếu], vừa xem vừa than thở:
[Đáng tiếc, chế tác lớn như vậy, kết quả phim cũng không được chiếu hết.]
Người đàn ông dừng chân lại, quay đầu lại nhìn.
Diệp Nhạc Dao không chú ý tới tầm mắt của anh, trong lòng vẫn còn đang lẩm bẩm:
[Không biết nhà đầu tư của bộ phim này là ai.]
[Tên ngốc Đại Xuân(*) này phải bồi thường đến cái qυầи ɭóŧ cũng không chừa luôn ấy chứ?]
(*) Nhân vật ngốc trong phim "Chàng ngốc đổi đời"
Tên ngốc Đại Xuân đang dừng bước - Tần Diệu.
----
Tác giả có lời muốn nói
Tần Diệu: Chào mọi người, tôi là công!