Sau Khi Tiếng Lòng Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Gia Đình Kẻ Phản Diện Đoàn Sủng

Chương 10

Tiếng lòng của Diệp Nhạc Dao vừa dứt, Tô Thụy cũng rơm rớm chực khóc mở miệng: "Anh Yến... em làm như thế cũng vì không còn cách nào khác, dù sao em vẫn đang mang thai...]

Diệp Nhạc Dao: [Xì!]

Mẹ Hoắc đưa tay ra che khóe môi.

Cha Hoắc quay đầu đi, nhịn cười tới nỗi suýt chảy nước mắt.

Cái miệng này của Diệp Nhạc Dao, nói thật là dễ nghe!

Hoắc Yến càng cảm thấy hoang đường, nhưng lại không đè nén nổi sự thất vọng trong lòng: "Đủ rồi! Em đừng nói là em đưa ra lời đề nghị năm triệu đó để rời khỏi anh chỉ là kế hoãn binh đó chứ?"

Tô Thụy trợn tròn mắt bất ngờ, sao Hoắc Yến có thể đoán được hắn ta muốn nói gì?

Nhìn thấy vẻ bị vạch trần của Tô Thụy, cơn tức của Hoắc Yến xộc lên não, l*иg ngực phập phồng dữ dội, lần đầu tiên cảm thấy Tô Thụy trước mặt vô cùng xa lạ, cứ như thể hôm nay mới quen biết nhau.

Mà Tô Thụy lúc này cũng thật sự có hơi luống cuống.

Hoắc Yến có thể đoán được mình muốn nói gì, có phải chứng tỏ rằng... anh ta đã nhìn thấu mình rồi hay không?

Tiếp theo mình phải làm sao bây giờ?

Tô Thụy vô thức đưa tay vuốt ve bụng dưới, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Diệp Nhạc Dao lại đi trước hắn ta một bước: [Muốn lấy cớ đau bụng?]

Đôi lông mày xinh đẹp của Tô Thụy nhăn lại, vẻ mặt đầy lo lắng: "Anh Yến, bụng của em..."

Mẹ Hoắc hắng giọng một cái, nhấn chuông gọi trên bàn, bác sĩ đang trông chừng ở bên ngoài lập tức đẩy cửa bước vào.

Mẹ Hoắc gật đầu với bác sĩ, bác sĩ nhìn Tô Thụy: "Cậu này, có cần tôi giúp gì cho cậu không?"

Tô Thụy nhìn bác sĩ, một hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng, viền mắt cũng đỏ lên vì tức.

Nếu là trước kia khi nhìn thấy Tô Thụy như thế này, Hoắc Yến đã sớm đau lòng không thôi.

Thế nhưng lúc này đây, Hoắc Yến nhìn Tô Thụy, trong mắt đều là thất vọng không hề che giấu, cũng không có ý định tiến lên an ủi hắn ta.

Cho dù Tô Thụy khó khăn giữ bình tĩnh thế nào chăng nữa, cũng không thể nào giả vờ đau bụng được, quay đầu sang nhìn Hoắc Yến, nước mắt lã chã rơi xuống: "Anh Yến... Vậy là anh cũng biết chuyện hẹn gặp ngày hôm nay? Mọi người cố ý sao?"

Tô Thụy cắn môi dưới, cực kỳ tủi thân: "...Phải, em đưa ra lời đề nghị lấy tiền để rời đi quả thật là lỗi của em. Nhưng hai ngày nay em không thể liên lạc được với anh, chẳng lẽ em không được suy nghĩ cho em và con ư?"

[Đừng có lấy đứa con làm cái cớ! Con của anh chẳng phải là của anh hai tôi!]

Mẹ Hoắc kịp thời mở miệng: "Chọc nước ối đi!"

Tô Thụy bật khóc to hơn.

Bác sĩ gia đình đúng lúc mở miệng giải thích: "Chọc nước ối có thể xét nghiệm DNA!"

Môi Tô Thụy mấp máy, thế nên ngay cả khóc cũng đã quên, hắn ta khó tin nhìn Hoắc Yến: "Anh Yến... vậy mà anh lại nghi ngờ em?"

[Chuyện này thì không đúng nha, anh hai thế nhưng chẳng hề nghi ngờ gì anh hết!]

Diệp Nhạc Dao hiếm khi nói thay Hoắc Yến:

[Tô Thụy, chuyện đến nước này hoàn toàn là do anh tự chọn đi con đường hẹp.]

[Anh nắm bắt sai trọng điểm hoàn toàn rồi. Với mức độ yêu mất não như của anh hai tôi, khúc mắc của anh ấy cơ bản không phải là anh có vì tiền hay không, thứ anh ấy quan tâm chỉ là cuối cùng anh có yêu anh ấy hay không thôi!]

[Đừng nói là đứa bé, cho dù anh bị anh hai của tôi bắt quả tang cắm sừng ngay trước mặt. Chỉ cần anh bày tỏ tình cảm với anh ấy, anh ấy vẫn sẽ cam lòng đội nón xanh tha thứ cho anh nữa kìa!]

Mẹ Hoắc và cha Hoắc đột nhiên nhìn về phía Hoắc Yến.

Thật hay đùa đấy?

Hoắc Yến nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta là người hèn như thế sao?

Ngay trước mặt rồi mà vẫn tha thứ?

Thế nhưng...

Diệp Nhạc Dao quả thật đúng ở một điểm, điều Hoắc Yến thật sự quan tâm chỉ là Tô Thụy có thích mình hay không thôi.

Hoắc Yến không để bụng quá khứ của Tô Thụy, càng không thèm quan tâm Tô Thụy giấu giếm mình, anh ta chỉ hèn mọn hy vọng rằng Tô Thụy có thể thích mình.

Đáng tiếc, bây giờ mong đợi cuối cùng này cũng bị chính tay Tô Thụy chặt đứt.

Sau khi thất vọng đến tột cùng, Hoắc Yến đưa ra kết luận: Thì ra trong lòng Tô Thụy thật sự không có mình.

Khóe môi Hoắc Yến đều là nụ cười chua xót.

Lúc thích có bao nhiêu say đắm, sau khi tỉnh khỏi yêu mất não sẽ lý trí bấy nhiêu.

"Tô Thụy." Giọng Hoắc Yến có vài phần khô khốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Thụy trước mặt.

Tô Thụy bị anh ta nhìn đến có chút chột dạ, hơi dời tầm mắt đi: "Anh Yến."

"Chia tay đi." nói xong ba chữ cuối cùng, Hoắc Yến hít sâu một hơi, cũng không muốn nhìn phản ứng của Tô Thụy nữa, quay người lại đi ra ngoài trước.

Trong lòng Tô Thụy hoảng hốt, vô thức cất giọng: "Anh Yến!"

Hắn ta nhấc chân muốn đuổi theo.

Mẹ Hoắc đúng lúc ngăn hắn ta lại: "Tô Thụy."

Lý trí Tô Thụy khó khăn lắm mới hồi phục, trên mặt không còn vẻ thản nhiên như khi mới bước vào phòng riêng.

Dù sao cũng không thể giữ lại được Hoắc Yến, hắn ta không thể lại mất năm triệu này được!

"Dì, chuyện trước đó chúng ta đã thỏa thuận xong rồi..."

Mẹ Hoắc hơi hất cằm, tâm trạng sung sướиɠ: "Được thôi, trước tiên làm xét nghiệm DNA, xác định đứa bé là của A Yến, tôi sẽ cho cậu năm triệu."

Cuối cùng, mẹ Hoắc chớp mắt mấy cái, không quên bổ sung: "Món quà tự nguyện tặng."

Tô Thụy há miệng: "Con..."

"Không làm được hả?" Mẹ Hoắc nở nụ cười mỉm với hắn ta: "Vậy thì không có tiền."

Máu trên mặt Tô Thụy lập tức biến mất không còn chút gì.

Mẹ Hoắc vẫy tay với Diệp Nhạc Dao, ôm vai cậu đi ra ngoài.

Cha Hoắc liếc Tô Thụy một cái, lạnh giọng nói: "Cho cậu thời gian ba ngày suy nghĩ. Ba ngày sau nếu cậu không làm xét nghiệm DNA, vậy chứng tỏ đứa bé này không phải là người nhà họ Hoắc chúng tôi!"

Dứt lời, cha Hoắc cũng nhanh chóng rời đi.

Bác sĩ gia đình trước khi đi đưa cho Tô Thụy một tấm danh thϊếp: "Trong vòng ba ngày, cậu muốn làm xét nghiệm thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

Cửa phòng riêng nhẹ nhàng khép lại, hai chân Tô Thụy mềm nhũn, trực tiếp ngã lăn xuống mặt đất.

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi!

-

Diệp Nhạc Dao được mẹ Hoắc khoác vai lên xe, cậu vừa mới ngồi xuống ghế, mẹ Hoắc đã đưa cho cậu một tấm séc.

Diệp Nhạc Dao nhận lấy nhìn vào, đôi mắt tức thì trừng to: "Năm, đợi đã... năm triệu!"