Cả nhà họ Hoắc đều sợ hết hồn.
Hoắc Cảnh và cha Hoắc dẫn đầu lao ra ngoài, quản gia cùng người hầu đã nâng Hoắc Yến dậy, bác sĩ tại nhà cũng vội vàng chạy tới.
Sau khi kiểm tra đơn giản, bác sĩ tại nhà kết luận: "Hạ đường huyết cộng với khó thở trong ngực."
Nói ngắn gọn: Bị tức mà ngất.
Bác sĩ đưa Hoắc Yến về phòng, truyền glucose cho anh ta.
Sau một hồi rối loạn, biết được Hoắc Yến không có gì đáng lo, tất cả mọi người ở đây đều yên tâm.
Diệp Nhạc Dao thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không biết tại sao cậu chẳng hề làm gì cả, mọi chuyện đã phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng đây quả thật là một chuyện đáng để ăn mừng.
Mặc dù hôm nay anh hai vừa ngã vừa ngất, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng không hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Hoắc, cũng miễn cưỡng coi như thấy rõ bộ mặt thật của Tô Thụy.
Chỉ cần anh hai có thể hoàn toàn buông bỏ và chia tay với Tô Thụy, thì chắc là sẽ không gặp phải một loạt những chuyện sau này đâu ha!?
[Nghĩ thế thì ngày hôm nay anh hai như thế này cũng đáng lắm chứ bộ, vậy thì anh hai cũng không cần đến RT-Mart gϊếŧ cá nữa!]
[Có điều khả năng chịu đựng của anh hai không khỏi cũng kém quá? Tô Thụy cũng chỉ mới bỏ anh ấy mà đi, chỉ chuyện này thôi đã bị Tô Thụy làm cho tức xỉu? Nếu như sau này Tô Thụy bởi vì Hà Thời mà bỏ rơi anh hai nhiều lần, chẳng lẽ ngày nào anh hai cũng ngất xỉu hả?]
Nghĩ tới đây, Diệp Nhạc Dao không nhịn được cười:
[Nhìn theo góc độ này, anh hai của mình thật sự là còn mong manh hơn cả Công chúa Hạt Đậu!]
Người nhà họ Hoắc trong phòng đưa mắt nhìn nhau.
Chẳng phải không phải Hoắc Yến chịu đựng kém, mà là lời của con/ em khiến cho nó tức giận hả?
Nhưng đương sự Diệp Nhạc Dao hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, còn ở trong đầu nhanh chóng phân tích:
[Cơ mà mình cảm thấy Tô Thụy chắc là chưa bỏ cuộc đâu. Bây giờ anh ta mới chia tay với Hà Thời, bởi vì sĩ diện nên khẳng định sẽ không đi tìm Hà Thời. Thế nhưng trên người anh ta còn mấy cái hợp đồng, nếu muốn hủy hợp đồng thì phải cần đến tiền, muốn sinh con cũng phải dùng tiền. Nếu như sau này anh ta còn đến tìm anh hai đòi tiền, anh hai yêu mất não này sẽ cho sao?]
Sau khi được truyền glucose, Hoắc Yến cũng nhanh chóng hồi phục, anh ta mới vừa mở mắt ra, đã nghe thấy những lời này.
Hoắc Yến giãy dụa ngồi dậy, đôi mắt đỏ ửng, nhìn chòng chọc vào Diệp Nhạc Dao, chậm rãi giải thích từng câu từng chữ: "Anh... Tiểu Thụy không phải loại người như mọi người nghĩ! Em ấy... em ấy nhất định là có nỗi khổ tâm, em ấy sẽ không đối xử với anh như thế..."
Diệp Nhạc Dao đối diện với đôi mắt đỏ ửng của Hoắc Yến, không nhịn được xê dịch về phía sau mẹ Hoắc, trên mặt tất cả đều là vẻ vô tội: [Anh hai, anh giải thích với em cũng vô dụng, sự thật là Tô Thụy bởi vì tiền đã vứt bỏ anh.]
Mẹ Hoắc không nhịn được quay đầu lại, muốn Diệp Nhạc Dao bớt tranh cãi lại.
Sau đó lập tức đối mặt với đôi mắt vô tội của Diệp Nhạc Dao.
Mẹ Hoắc: "..."
Đúng rồi.
Diệp Nhạc Dao cũng không nói gì, chỉ là diễn biến trong nội tâm nó phong phú thôi.
Hoắc Yến bị những lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hít vào một hơi khí lạnh, lúc mở miệng ra lần nữa giọng nói cũng có chút run rẩy: "Anh và Tiểu Thụy cả hai đều yêu nhau. Từ khi học đại học anh đã bắt đầu thích em ấy, chỉ là khi đó em ấy đang qua lại với người yêu cũ, nhưng bây giờ bọn họ đã chia tay bốn tháng rồi."
Diệp Nhạc Dao chăm chú nghe, liên tục gật gù: [Đúng đúng, cho nên đứa bé trong bụng Tô Thụy cũng là bốn tháng mà, chuẩn không cần chỉnh!]
Cơ thể Hoắc Yến run lên, hô hấp cũng nặng thêm vài phần, anh ta cứng cổ: "Không phải, không đời nào! Tối hôm đó... Tối hôm đó..."
Diệp Nhạc Dao như là nghĩ đến gì đó, nhanh chóng mở Notes điện thoại di động của mình ra, dù sao cậu đã ở thế giới này mười tám năm, vừa mới khôi phục trí nhớ kiếp trước. Bây giờ đầu óc Diệp Nhạc Dao vẫn có hơi lộn xộn, rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết cần phải từ từ sắp xếp lại, cho nên Diệp Nhạc Dao vừa mới ở dưới lầu viết ra toàn bộ những tình tiết mà mình còn nhớ rõ vào trong Notes.
Diệp Nhạc Dao vừa lật Notes vừa gật đầu lia lịa.
[Thì ra là thế, tiệc mừng đêm đó anh hai bị chuốc say, Tô Thụy đỡ anh ấy về tới khách sạn, sau đó hai người đắp chăn trong sáng ngủ.]
[Cho nên mới nói, anh hai không chỉ là yêu mất não, mà còn không có kiến thức sinh lý gì cả!]
[Cho em hỏi, một người uống say mèm như thế, làm sao có thể mây mưa được với người khác, lại còn một phát trúng đích nữa chứ?]
Diệp Nhạc Dao cất điện thoại đi, giải quyết dứt khoát:
[Mặc dù mình là sinh viên đại học trong suốt lại còn học dốt, nhưng mình không phải đồ ngốc!]
Mỗi một câu Diệp Nhạc Dao nói, sắc mặt Hoắc Yến lại trắng bệch hơn một chút.
Đến câu cuối cùng, Hoắc Yến há miệng, một chút hồng hào cuối cùng trên mặt cũng rút đi sạch sẽ, cơ thể khẽ run, còn đang thì thào lắc đầu: "Không, Tiểu Thụy không thể nào lừa anh."
Cha Hoắc mẹ Hoắc vẫn luôn ngờ vực Tô Thụy mang thai như thế nào cuối cùng lúc này đã gỡ được thắc mắc.
Thấy Hoắc Yến vẫn còn không chịu nhận rõ hiện thực, mẹ Hoắc dùng ánh mắt ra hiệu với cha Hoắc.
Cha Hoắc hắng giọng một cái, trước mặt người vai dưới nói những lời này quả thật có hơi không đúng lắm, sau khi rối rắm một hồi ông vẫn mở miệng nói: "Mang thai... cũng không dễ dàng như con tưởng đâu. Năm đó cha và mẹ của con..."
Linh hồn nhiều chuyện của Diệp Nhạc Dao đột nhiên cháy hừng hực, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía cha Hoắc: [Sao nữa sao nữa sao nữa?]
Mẹ Hoắc trừng mắt nhìn cha Hoắc.
Cha Hoắc vội vàng nuốt nửa câu còn lại vào trong bụng, quay đầu nhìn con trai lớn Hoắc Cảnh.
----
Đôi lời editor: Mình làm một mình nên không có lịch cố định nhé mọi người. Mong các tình yêu ủng hộ, xia xìa.