Nguyệt Quang

Chương 8

Thời gian trôi nhanh.

Nửa đêm tỉnh lại không thấy anh ở bên cạnh.

Cô đứng dậy, khoác áo ngủ, đi trên hành lang, thư phòng trên lầu hai khép hờ, khe cửa lộ ra ánh sáng.

Cô đẩy khẽ, chỉ thấy anh đang gõ máy tính.

Như Nguyệt đứng ở cửa thư phòng, nhìn bóng lưng nghiêm túc của anh, môi hồng khẽ giương lên.

Trên bàn khắp nơi đều là sách anh mua về, có quyển đã mở ra, có quyển dán giấy nhớ làm kí hiệu, cà phê trên bàn đã nguội nhưng anh vẫn không chú ý, chỉ chuyên tâm gõ chữ.

Thỉnh thoảng khi có điều cần suy nghĩ anh lại nhìn màn hình thật lâu, sau đó đột nhiên hồi hồn lại tiếp tục gõ bàn phím

Khoảng thời gian trước, cô phát hiện anh viết văn, cô không phải cố ý nhìn lén nhưng lúc vô tình liếc qua, những dòng chữ xuất hiện nhiều ngôn từ chuyên môn.

Ô xi hóa, axit, axit ribonucleic? Thuyết tương đối? Nano chip?

Cô mỗi lần nhìn thấy những từ đó hoàn toàn sững sờ, nhưng anh viết rất thật, cũng khiến cô tò mò.

Âm thanh bàn phím khẽ ngừng, cô nhìn thấy anh đưa tay xoa gáy, chậm rãi bước tới, bàn tay nhỏ bé chạm vào vai anh.

Một giây sau cô phát hiện bàn tay anh giống như gọng kìm siết chặt tay mình, tay phải đang cầm bút máy quay người lại đâm về phía cổ cô.

Cô kêu lên một tiếng, phát hiện là cô, Mạc Sâm ngồi trên ghế sợ hết hồn, tay trái hơi nghiêng, tay phải đưa ra, kéo cô vào trong ngực.

Bút máy rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Đêm, tĩnh lặng.

Anh ôm chặt cô, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh của anh, còn có cả của cô.

Động tác của anh nhanh như thế, chỉ trong chốc lát cô đã bị kéo ngồi lên đùi anh, nếu không phải cổ tay phải còn có chút đau, nếu không phải trên đất vẫn còn chiếc bút máy kia, cô nhất định hoài nghi mình đã nhìn lầm.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam của anh đang có rút lại vì kinh sợ.

Anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cây bút máy đang rơi trên đất, sau đó hai mắt nhắm nghiền, khẽ run hít một hơi thật sâu.

Thấy sắc mặt anh trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh, cô mới phát hiện anh còn hoảng sợ hơn cả mình.

Cô vội đưa tay, khẽ vuốt gương mặt anh, dịu dàng nói, “Anh!”

Toàn thân Mạc Sâm chấn động, mở mắt ra, nhìn gương mặt dịu dàng của cô, trong lòng co rút lại.

Ông trời, anh suýt chút nữa….

Toàn thân căng thẳng, anh không dám nghĩ tiếp.

Thấy sắc mặt anh càng kém, trong lòng Như Nguyệt trào lên cảm giác mềm mại, cô dịu dàng cười, lau đi mồ hôi lạnh trên trán anh.

Tim anh đập nhanh và loạn nhịp, hai mắt nhìn chăm chú vào cô, chạm tay vào bàn tay cô đang để trên mặt mình, yết hầu co rút lại, thật lâu mới nói được một câu: “Anh rất…. xin lỗi….”

Cô lắc đầu một cái, cười nói: “Em mới phải xin lỗi, em nên gõ cửa trước, lần sau em sẽ nhớ!”

“Lần sau?”

“Ừ!” Cô dựa vào vai anh, ôm nhẹ hông anh, cất giọng cam kết, “Lần sau.”

Lời nosic ủa cô như cứu sống anh, anh thở phào nhẹ nhõm, hai cánh tay siết chặt lấy cô, hai mắt nhắm lại.

Anh tưởng rằng… anh còn tưởng rằng…. cô bị anh dọa bỏ chạy…..

Nhưng cô không bỏ chạy, ngược lại tin tưởng rúc vào ngực anh, giống như không phải anh vừa rồi suýt chút nữa đả thương cô.

Anh không dám tin tưởng mình may mắn đến thế, chỉ ôm chặt cô, thật lâu sau mới ổn định được tâm trạng, khàn khàn hỏi: “Sao em lại tỉnh? Anh làm ảnh hưởng đến em sao?”

“Không có, tại anh không có trên giường, em cảm thấy lạnh.” Như Nguyệt tựa đầu vào vai anh, vuốt vuốt cúc áo sơ mi, mỉm cười hỏi: “Anh đang viết cái gì?”

Cô tò mò hỏi, hiếm khi thấy vẻ mặt thẹn thùng của anh, một lúc sau anh mới trả lời.

“Tiểu thuyết.”

“Tiểu thuyết?” cô hơi ngạc nhiên, “Tiểu thuyết gì?”

“Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng” anh nhìn chằm chằm vào vách tường lầu bầu.

Nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của anh, Như Nguyệt trợn tròn hai mắt, cố nhịn cười hỏi, “Cho em xem một chút được không?”

“Bây giờ chỉ có mấy chương thôi….”

Nhìn anh cười cười xin lỗi, “Vậy chờ anh viết xong, em muốn là người đầu tiên được đọc.”

“Khụ, ừm.” Anh hắng giọng gật đầu đồng ý, “Được.”

Cô mỉm cười hôn anh, đứng dậy nói: “Muộn rồi, anh đừng viết nữa, thức đêm không tốt cho cơ thể, anh đi tắm đi, em sẽ pha nước nóng cho anh, tắm xong sẽ giúp anh xoa bóp một chút, bảo đảm anh ngủ ngon tới sáng.”

“Ừ.” Anh mỉm cười đứng lên.

Lúc này cô mới hài lòng đi ra khỏi thư phòng, anh nhìn thấy bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, tầm mắt lại rơi vào chiếc bút trên sàn nhà.

Chiếc bút máy đen nhánh vẫn nằm yên nơi đó.

Nhìn nó, trái tim anh bỗng cảm giác lạnh lẽo.

Không ai rõ ràng hơn anh, chỉ có chút sai lầm sẽ tạo ra hậu quả khôn lường.

Chỉ kém một chút, một chút mà thôi, anh suýt chút nữa phá hủy tất cả.

Anh thật sự may mắn, vì Như Nguyệt không bị dọa sợ.

Từ lúc bắt đầu anh rõ ràng biết cô không phải vì yêu mới ở cùng anh, cô vì cô đơn, vì hâm mộ, hâm mộ hạnh phúc ngọt ngào của Cảnh Dã và Hải Dương, cho nên muốn gia nhập.

Anh chỉ là vé vào cửa để cô tiến vào vòng hạnh phúc này.

Lúc đầu, anh chỉ là muốn thấy nụ cười của cô, nghĩ bảo vệ cô, muốn thành toàn cho cô, muốn cho cô những gì cô mơ ước, nhưng về sau ở chung một chỗ với cô,anh lại càng lúc càng tham lam, anh không chỉ muốn cô thích anh mà còn hi vọng cô có thể…..

Yêu anh!

Ánh mắt âm u nhìn chiếc bút máy, một lúc sau, anh mới cúi người cầm lên, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.

Cô yêu một người đàn ông.

Người đàn ông này là chồng của cô.

Đó là một chuyện cực kì mĩ mãn, ngoại trừ cô không biết lí do tại sao anh lấy mình.

Trước khi kết hôn, anh và cô quen nhau chưa được một tháng.

Cô nghĩ thế nào cũng không cảm thấy, người đàn ông này sẽ đối với cô vừa gặp đã yêu, huống chi bọn họ gặp mặt lần đầu tình trạng của cô không chỉ dùng bốn từ “Thê thảm sa sút” mà hình dung.

Ba Như Nguyệt ngồi xếp bằng trên ghế sofa trong cửa hàng, nhìn Đào Hoa vừa đi khám thai về đang chỉ mấy đứa nhỏ làm bài tập, tay đan áo len, lại không nhịn được liếc trộm người đàn ông đang ngồi trong quầy.

Nhìn xem, anh đẹp trai, dáng người đẹp, muốn tiền có tiền,muốn thời gian có thời gian, không những nghiêm túc lại còn có năng lực xử lí mọi chuyện, tại sao lại đồng ý lời cầu hôn của cô?

Bởi vì cô là người đầu tiên cầu hôn anh sao?

Hay bởi vì cô đáng thương?

Ý nghĩ này khiến toàn thân cô cứng đờ, mặc dù không muốn nghĩ như vậy, nhưng nghĩ kĩ lại thì đây cũng có thể là nguyên nhân.

Cô cắn môi cau mày, liếc trộm anh một cái, không khỏi âm thầm thở dài.

Đáng ghét, cô không hi vọng như vậy.

Nếu anh cưới cô chỉ vì thương hại, thì không cần phải làm vậy.

Trời ạ, cô thật sự muốn biết trong lòng anh nghĩ gì, ngoài ý muốn anh chính là loại người khó có thể đoán được nhất mà cô từng gặp.

Mỗi khi cô nghĩ mình hiểu rõ anh thì lại phát hiện ra một mặt khác.

Anh rất ít khi nói chuyện của mình người nhà, công việc, sở thích, đều là sau khi cô hỏi, anh mới trả lời.

Trừ điểm đó ra, anh cũng rất quan tâm cô phải không?

Trong lòng cảm thấy ấm áp, hi vọng lại dâng lên, không nhịn được liếc trộm anh lần nữa, lúc đó lão nhị trong đám trẻ con đưa tay giật nhẹ tay áo cô.

“Cháu đói.” Câu bé nói, hai gương mặt khác cũng nhìn cô mong đợi.

Đói bụng?

Thấy Mạc Sâm đang bận, cô không muốn làm phiền anh, vội để len xuống, mỉm cười đứng dậy nói:

“Được rồi, cô nấu mì cho các cháu.”

Mấy đứa nhóc nghe thế, vội đi theo cô vào bếp.

Đây là lần đầu tiên cô nấu đồ ăn cho bọn nhóc, mặc dù không ngon bằng Đào Hoa những một nồi mì đơn giản được bọn nhóc ủng hộ nhiệt tình.

Phát hiện sức ăn của bọn nhóc rất lớn, cô lại nấu một nồi sau đó gọi anh.

“Mạc Sâm, đừng viết nữa, ăn chút gì đã.”

“Anh nghĩ em không biết nấu ăn.” Anh kinh ngạc nhìn cô.

“Em không biết nấu cơm, nhưng biết nấu mì à.” Cô cười khẽ, kéo tay anh lôi vào bếp, vừa nói: “Nhưng em không bảo đảm là sẽ ngon.”

“Anh bây giờ đói bụng đến mức có đồ để ăn đã vô cùng biết ơn.” Anh cười nói.

Cô nhìn anh làm mặt quỷ, sau đó chờ anh ngồi xuống ăn mì cô lại không nhịn được hỏi.

“Ăn ngon không?”

“Ừ.” Anh mỉm cười gật đầu.

Thấy anh gật đầu, cô lúc này mới vui vẻ lấy một bát để ăn.

Nói thật, đồ cô nấu chỉ miễn cưỡng có thể ăn thôi, nhưng ba đứa nhỏ và anh ngay cả một câu kháng nghị cũng không có.

Cô vừa ăn đã cảm thấy nước mì thật mặn, không nhịn được mỉm cười, nhưng lại thấy cảm động.

Nhìn Mạc Sâm ngồi ở bàn đối diện, cô thầm cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện cuộc hôn nhân này được kéo dài.

Những ngày ở cùng với anh, luôn tràn ngập vui vẻ và sung sướиɠ.

Mỗi một ngày hiểu về anh hơn một chút, lại thương anh hơn một chút, đồng thời cũng thêm lo lắng.

Lo lắng, bởi vì không hiểu vì sao anh cưới cô; lo lắng bởi vì sợ có một ngày anh sẽ rời đi.

Dù sao cô cũng không muốn đối mặt, cô không phải không nhìn thấy anh có vẻ khác hơn những người bình thường.

Lúc đầu anh nói anh nằm vùng cho CIA thì cô nghĩ đó chỉ là cái cớ, nhưng về sau, những biểu hiện cho thấy không phải là anh nói đùa, hay chỉ là kiếm cớ.

Khi anh giúp cô chỉnh lại tên nhập khẩu của các loại tinh dầu, lúc đó cô phát hiện anh biết rất nhiều ngôn ngữ, tiếng Đức, Pháp, Tây Ba Nha, cũng không làm khó được anh.

Không chỉ như vậy, phản ứng tối qua của anh, vô cùng nhạy bén, mạnh mẽ, mọi thứ đều chứng minh anh không phải là một người bình thường.

Mà mấy tấm ảnh chụp anh, có rất nhiều tên khác nhau, quốc tịch và hộ chiếu cũng vậy, hoàn toàn chứng minh lời anh nói.

Cho nên khi cô xếp lại tủ quần áo, vô tình phát hiện ra những hộ chiếu đó, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí ngay cả khẩu súng dưới giường của anh, cũng không khiến cô hoảng hốt.

Sự thật khiến cô kinh hoảng chỉ có một việc, chính là anh sẽ rời đi.

Nếu như…. Nếu như anh đúng thật như lời anh nói…

Chuyện rời đi chỉ là sớm hoặc muộn.

Kết luận này khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, không hiểu sao lại cảm thấy hoảng sợ,mặc dù thời gian ở cùng anh không lâu, nhưng cô không có cách nào tưởng tượng được cuộc sống nếu không có anh.

Anh đã sớm ăn sâu vào trong sinh mệnh của cô không có cách nào xóa đi được, cô không biết làm cách nào để giữ anh lại, cũng không biết làm thế nào để anh có thể yêu cô.

Cô có thể chịu được sống những ngày cô đơn và tĩnh mịch, nhưng cô không biết mình làm sao có thể chịu được nỗi đau khi mất anh.

Đúng vậy, cô có thể tiếp nhận anh từng nằm vùng, dù sao anh cũng không nói dối cô, vào ngày cô cầu hôn, anh đã nói qua.

Anh còn nói đã từ bỏ công việc, không phải sao?

Mặc dù cô không ngừng tự nói với bản thân như thế, nhưng đêm đó, cô vẫn không có cách nào ngủ ngon.

“Mạc Sâm?” Như Nguyệt nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, không nhịn được mở miệng khẽ gọi.

“Hả?” Anh trả lời.

“Anh ngủ rồi sao?” Cô sờ nhẹ gương mặt anh.

“Chưa.” Anh mơ hồ lầu bầu.

Cô biết mình không nên quấy rầy giấc ngủ của anh, nhưng mà lo lắng giống như bàn tay vô hình bóp chặt lấy lòng cô, khiến cô không thể coi thường.

“Anh thật sự đã thôi việc sao?”

Lúc đầu anh không trả lời, sau đó anh mở mắt ra, nhìn cô, vuốt mặt cô, dịu dàng nói: “Ừ, anh đã xin nghỉ.”

“Ừm.” Câu trả lời của anh khiến cô thở phào nhẹ nhõm, rúc vào ngực anh ôm anh nói: “Không sao,anh ngủ tiếp đi.”

Anh ôm cô, cằm chống lên đầu cô, nhắm mắt lại.

Như Nguyệt nghe tiếng tim đập có quy luật của anh, những suy nghĩ linh tinh đều ổn định.

Cô đếm nhịp tim của anh, không bao lâu, chìm vào giấc ngủ.

“Mạc Sâm, đáng chết, rốt cuộc cậu đang làm cái trò quỷ gì?”

Sáng sớm, Mạc Sâm nhận được cuộc điện thoại của Hải Dương nói Đào Hoa muốn tìm anh, mặc dù cảm thấy buồn bực vì không biết chuyện gì, ai ngờ vừa tới, bị lửa giận ngút trời của Đào Hoa dọa giật mình.

“Cái gì?” Anh không biết cô bị sao, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Hải Dương,ai ngờ tên kia bộ mặt ấm ức ngồi trên ghế salon, vẻ mặt không giúp được gì.

“Những thứ này!” Cô đưa tay chỉ hình và tài liệu trên bàn, nổi giận hỏi: “Anh làm gì? Sao lại muốn cử người theo dõi Như Nguyệt?”

Mạc Sâm nhìn thấy tài liệu trên bàn, vẻ mặt biến sắc, không khỏi lần nữa nhìn về phía Hải Dương.

Đáng chết, những vật này sao lại rơi vào tay Đào Hoa.

“Anh tạm thời đừng nhìn anh ấy, người này và anh là anh em tốt, trừ việc bảo em hỏi anh, một câu cũng không nói! Nếu không phải hôm qua em vô tình gặp được anh ấy đang giấu những văn kiện này, em cũng không biết được!” Đào Hoa trừng mắt nhìn Hải Dương, nghiến răng châm chọc anh, tức giận chất vấn: “Được, anh ấy muốn em hỏi anh, em sẽ hỏi, anh rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì? Các anh chắc sẽ không phái người theo dõi em và Hiểu Dạ?”

Bây giờ anh biết tại sao sắc mặt Hải Dương lại khó coi đến thế rồi.

“Không có.” Anh hít một hơi thật sâu, nhìn cô nói: “Bọn họ không phái người đi heo hai em.”

“Vậy Như Nguyệt? Tại sao anh làm như vậy? Anh không tin tưởng cô ấy?”

“Không phải.” Anh cầm ảnh và tài liệu trên bàn, “Anh cho người đi theo, chỉ vì muốn bảo vệ cô ấy.”

“Bảo vệ cô ấy? Anh không phải luôn ở cùng cô ấy, cô ấy tại sao cần bảo vệ? Còn nữa ảnh này chụp lúc cô ấy còn ở Bắc Bộ, không phải lúc anh tới đây mới quen cô ấy sao? Ôi, trời ạ, đừng nói với em anh cưới cô ấy chỉ vì nhiệm vụ quái quỷ nào đó, điều này thật sự quá đáng!” Vẻ mặt Đào Hoa tái nhợt, bật thốt lên.

“Không phải, anh cưới cô ấy không phải nhiệm vụ gì hết!” Cô đúng là thiên mã thần không, sức tưởng tượng phong phú khiến Mạc Sâm dở khóc dở cười.

Nếu như không phải vì nhiệm vụ thì là cái gì?

Đào Hoa không nhịn được chất vấn, cố gắng lấy được đáp án: “Lúc trước anh cũng biết cô ấy rồi phải không?”

Mạc Sâm ngồi trên ghế sofa nhìn tấm ảnh Như Nguyệt trong tay, vuốt mặt mệt mỏi nói: “Phải, anh biết cô ấy từ trước, anh phái người theo dõi cô ấy, là bởi vì cô ấy từng cứu anh một mạng.”

“Cái gì?” Đào Hoa ngẩn người.

“Năm năm trước, lúc anh phải làm nhiệm vụ gặp việc ngoài ý muốn, cô ấy vừa lúc đến đó nghỉ phép.” Anh ngẩng đầu nhìn mặt Đào Hoa nói: “Nếu như không phải cô ấy kiên quyết đưa anh ra khỏi nơi đó, anh đã chết rồi.”

Đào Hoa nghe vậy sững sờ, dù thế nào cũng không nghĩ được nguyên nhân là như vậy.

Đứng ở cầu thang, Như Nguyệt cũng không nghĩ đến, cô đi theo phía sau anh, bởi vì muốn anh đưa cho Đào Hoa tinh dầu cô đặc biết cất, nhưng vô tình lại nghe được việc này.

Cô đã từng cứu anh? Tại sao cô ngay cả ấn tượng cũng ——

Trời ạ, vụ nổ.

Đột nhiên nhớ tới sự kiện kia, sắc mặt Như Nguyệt tái nhợt, tay run rẩy suýt làm rơi chai tinh dầu.

Tuy nhiên mỗi lần nghĩ đến tình hình lúc đó, hai chân cô đều nhũn ra, tự nói với mình trận nỏ kia chỉ là vô tình ngoài ý muốn xảy ra, ai biết…

Anh là người nào?

Cô tại sao không có ấn tượng?

Như Nguyệt nắm chặt tay vịn cầu than, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

“Nhưng….” Đào Hoa quá mức khϊếp sợ, ngồi trên ghế salon, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Như Nguyệt nói lần đầu gặp anh là ngày đầu tiên cô ấy tới đây. Cô ấy không nhớ rõ anh sao?”

Mạc Sâm lắc đầu, nhớ lại nói: “Lúc ấy tình huống rất hỗn loạn, trời vừa chập tối, cô ấy vừa kéo mấy người ở hiện trường ra ngoài, anh là người cuối cùng được cô ấy đưa ra ngoài, cô ấy vì cứu anh, chân trái suýt chút nữa thì không cử động được, lúc đầu chỉ muốn xác định vết thương ở chân cô ấy tốt hơn chưa.”

“Kết quả anh lại cưới cô ấy.” Đào Hoa khϊếp sợ nhìn chằm chằm vào anh, không nhịn được mắng: “Đáng ghét, rốt cuộc dây thần kinh nào của anh có vấn đề? Vì muốn đền ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp sao? Dù anh muốn làm vậy, cũng phải cho cô ấy có cơ hội lựa chọn, bây giờ có thể coi là gì? Bạch Hạc báo ơn sao?”

Như Nguyệt hít một hơi che miệng, mặt không còn chút máu

Ôi, trời ạ.

Không phải như vậy, thương hại đã là quá lắm rồi, nhưng anh lại vì báo đáp mới cưới cô sao?!

Cô không dám cũng không muốn nghe nữa, sợ nghe được những câu nói khiến cô thêm đau lòng.

Cô cực kì khó chịu, run rẩy quay người rời đi, ai ngờ va vào tay vịn cầu thang, bình tinh dầu trượt tay rơi xuống, cô không đỡ được, giống như cô có cố gắng cách nào cũng không nắm giữ được hạnh phúc.

Cô trơ mắt nhìn chai tinh dâu rơi xuống, choang một tiếng.

Chất lỏng màu nhũ kèm theo mùi hương văng tung tóe trên mặt đất, bình thủy tinh vỡ tan, giống như cuộc hôn nhân giả tạo của cô.

Cô che miệng, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm, trong nháy mắt muốn thu dọn, bỗng sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Cô quay đầu, nhìn thấy anh, nước mắt vì vậy lại rơi xuống, không chút do dự, cô hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.

“Như Nguyệt!”

Đừng đuổi, đừng đuổi heo, làm ơn, để cho cô giữ được một chút tôn nghiêm cuối cùng đi.

Cô lao xuống lầu, chật vật chạy ra ngoài.

“Như Nguyệt——”

Nghe tiếng anh đuổi theo, cô hoảng hốt cầm lấy chìa khóa xe máy của Đào Hoa, sau đó chạy như bay ra phía cửa.

Đáng chết!

Anh thật sự không thể tin được!

Nhìn thấy cô vì muốn chạy trốn khỏi anh, suýt chút nữa xảy ra tai nạn ở ngã tư đường, Mạc Sâm bị dọa sợ xanh cả mặt, anh lại không dám gọi cô, mới qua người lại định lấy chìa khóa, Hải Dương từ trong nhà chạy ra vứt chìa khóa xe cho anh.

Nhưng chờ đến khi anh đuổi theo, thì đã không thấy bóng dáng cô đâu rồi.

Mạc Sâm chưa từ bỏ ý định, ở bên ngoài tìm vài giờ, nhưng ngay cả bóng dáng cô cũng không nhìn thấy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh gấp đến nỗi sắp phát điên lên, vừa lái xe đi tìm, cách mấy phút lại gọi điện về hỏi, nhưng một chút tin tức về cô cũng không có.

Cô không về nhà, anh cũng không biết được cô có thể ở đâu.

Anh thậm chí chạy tới ngọn núi từng dẵn cô đi ngắm trăng, nhưng trừ gió biển, thì chẳng có gì cả.

Anh biết mình nên nói rõ ràng, nhưng lại sợ cô biết sự thật mà quay người rời đi——

Chuông điện thoại chợt vang, anh cuống quýt bắt máy.

“A lô? Như Nguyệt?”

“Xin lỗi.”

Giọng nói trầm thấp của Hải Dương vang lên, đập tan hi vọng của anh, anh chán nản ngồi xuống, một tay vò vò mái tóc rối bời, mệt mỏi: “Cô ấy về chưa?”

“Chưa, chỉ là, cậu tốt nhất nên trở về đã.”

Giọng nói căng thẳng của Hải Dương khiến Mạc Sâm ngẩn người, trong lòng chợt dâng lên một nỗi sợ hãi, anh nhìn chằm chằm về phía trước, im lặng mấy giây không có cách nào mở miệng.

Trời ạ! Không cần, ngàn vạn lần không phải là tin tức cô xảy ra tai nạn xe cộ——

Anh cố gắng trấn tĩnh lại, nắm chặt điện thoại di động hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Cậu tìm được cô ấy sao?”

“Ừ.”

Hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, run giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”

Hải Dương trầm mặc một giây, mới mở miệng, “Cậu trước hết trở về rồi nói.”

“Chết tiệt!” Mạc Sâm mắng ra tiếng, nổi giận gầm thét trong điện thoại: “Đồ Hải Dương, mình muốn biết ngay bay giờ!”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó anh nghe được câu nói.

“Cô ấy bị bắt cóc.”

“Cái gì?”

“Khi Như Nguyệt trở về, vừa lúc gặp bọn nhỏ tan học, lão đại nói, Mark sai người bắt lão tam, cô ấy ngăn cản nên bị bắt đi.”

Nghe Hải Dương nói xong, anh không có cách nào nhúc nhích, chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, ngực co rút một hồi, một cảm giác lạnh buốt truyền tới trái tim.

Mark?

Cái tên quái nhân chuyên bắt người làm thí nghiệm khoa học?

“Làm sao biết là hắn?” Vẻ mặt không còn chút máu, anh hỏi.

“Lão đại nói.”

Trời ạ! Như nguyệt!

Anh ôm đầu, cúi người vùi mặt vào trong đầu gối, nhưng vẫn cảm thấy một trận buồn nôn.

Qua một năm nay, ah biết bọn họ vẫn hoài nghi Mark chưa chết, nhưng bởi vì không có chứng cớ, cũng không có người quay lại quấy rầy, cho nên bọn họ mới buông lỏng phòng bị, nhưng lại không ngờ được, hắn ta lại xuất hiện lúc này.

“Mạc Sâm?”

Vừa nghĩ tới những chuyện mà tên biếи ŧɦái này đã làm, lại nghĩ tới tình cảnh của cô hôm nay, toàn thân anh căng thẳng, gần như không cách nào hô hấp.

“Mạc Sâm?”

Trái tim anh co rút lại, toàn thân run rẩy.

Tỉnh táo lại! Chết tiệt, tỉnh táo lại!

Anh cắn chặt răng, nhìn chằm chằm về phía bển rộng mênh mông trước mặt, cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẫn không cách nào ngừng run rẩy. Anh hít sâu không ngừng lặp lại lời nói, mình phải tỉnh táo lại, cô cần anh, một lát sau, hết sức cố gắng anh mới có thể nói chuyện.

Lúc mở miệng giọng nói của anh đã khôi phục bình thường.

“Mình lập tức trở về.”