Hoàng Gia Đệ Nhất Phúc Tinh

Chương 11: Không tức giận

Giận!

Cứ giận đấy!

Bùi Vân quay người qua, khuôn mặt nhỏ dán vào trên giường, để cái ót tròn vo đối diện với Bùi Phong.

Bùi Phong sửng sốt.

Hắn từ nhỏ đã không có bạn chơi cùng, là năm nay cùng nhị hoàng tử đến Phật đường cầu phúc, mới có được người bạn tốt mười tuổi là nhị hoàng tử này, cho nên hắn cũng không biết phải cùng tiểu hài tử ở chung như thế nào, chỉ có thể đứng ở mép giường, đề phòng Bùi Vân rớt xuống giường.

Không qua chốc lát, cung nhân đã trở về.

Bùi Phong ngồi xuống bên cạnh nhìn Bùi Vân.

Bùi Vân nhìn cung nhân thắt dây đeo.

Bùi Phong nói: “Đệ đệ, cái dây đeo này là dùng để quấn quanh bên hông, nó có thể ——”

Lời nói còn chưa nói xong, Bùi Vân lại quay đầu, để cái ót tròn vo đối diện với Bùi Phong lần nữa.

Bùi Phong hơi nghẹn lời một chút.

Cả đêm đều vấp phải trắc trở, nhưng hắn lại mạc danh cảm thấy đệ đệ mình thật đáng yêu, giống như đệ đệ trong bụng mẫu phi vậy, cảm giác thân thiết trong lòng hắn nảy lên càng nhiều.

Ôn Thanh Lan tắm gội xong, cùng hai đứa nhỏ chơi trong chốc lát, nói: “Phong Nhi, đã khuya rồi, con cũng nên ngủ sớm thôi.”

Nàng rất muốn cùng Bùi Phong trò chuyện thêm, nhưng mà Bùi Phong tuổi đã lớn, không thể cùng nàng ngủ chung một chỗ nữa.

“Vâng, mẫu thân, ngày mai gặp.” Bùi Phong nói.

“Ngày mai gặp.”

Bùi Phong nhìn Bùi Vân thêm một cái rồi mới rời đi.

Bùi Vân trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, tiểu hài tử chính là thiếu thu thập, cậu vừa thoải mái vừa đắc ý nằm ở trong lòng ngực của mụ mụ, thích ý nhắm mắt lại, buổi sáng ngày hôm sau vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Bùi Phong.

Bùi Phong kêu “Đệ đệ.”

Bùi Vân nhớ kỹ mình còn đang tức giận.

“Làm sao vậy nha? Vân Nhi như thế nào lại không để ý tới ca ca?” Ôn Thanh Lan hỏi.

Bùi Vân a a hai câu giải thích một chút.

Ôn Thanh Lan cũng nghe không hiểu, chỉ cho rằng Bùi Vân cùng Bùi Phong không quen thuộc, nên bế lên Bùi Vân lên, một bên giúp Bùi Vân mặc y phục, một bên nói với Bùi Vân là Bùi Phong đã chờ mong Bùi Vân sinh ra đời đến mức nào, sau đó mang theo Bùi Vân và Bùi Phong cùng nhau đi ăn bữa sáng, sau đó bắt đầu chuẩn bị để buổi tối trung thu cùng ngắm trăng.

Nàng giúp Bùi Vân và Bùi Phong chọn y phục và vật phẩm trang sức, nói: “Phong Nhi, con còn chưa đầy tám tuổi, đến lúc đó cùng mẫu thân và Vân nhi ngồi cùng một chỗ nhé.”

“Vâng, mẫu thân.” Bùi Phong gật đầu.

“Các con vào trong viện chơi một chút, mẫu thân cũng phải chọn một bộ y phục.”

“Vâng, người từ từ chọn.”

Ôn Thanh Lan cười gật đầu, giao Bùi Vân cho cung nhân.

Cung nhân mang theo Bùi Vân và Bùi Phong đi đến dưới gốc cây hợp hoan, lấy ra một món đồ chơi cùng Bùi Vân đùa giỡn.

Bùi Phong cũng gia nhập vào trong đó.

Ngày thường Bùi Vân luôn làm bộ rất có hứng thú với đồ chơi, ôm một món đồ chơi cũng có thể chơi đùa cả nửa ngày, bởi vì cậu không muốn khiến Ôn Thanh Lan vất vả thêm, nhưng bây giờ cậu không muốn diễn nữa, trên khuôn mặt mũm mĩm không hề có biểu tình gì.

“Đệ đệ, đệ không thích sao?” Bùi Phong hỏi.

Không thích.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Bùi Vân ngẩng đầu nhìn cây hợp hoan.

Bùi Phong đột nhiên nghĩ đến: “Đệ đệ, ca ca làm cho đệ một món đồ chơi.”

Bùi Vân tò mò không biết Bùi Phong sẽ làm gì.

Chỉ thấy Bùi Phong bỗng nhiên xoay người, kêu hai cung nhân cùng mình vào trong một căn phòng.

Khi đi ra có một cung nhân ôm một cái giỏ tre vào trong lòng, một cung nhân khác thì cầm một sợi dây thừng.

“Đến bên này.” Bùi Phong chạy đến dưới cây hợp hoan, ra dáng ra hình chỉ huy.

Hai cung nhân nghe lời làm theo.

Bùi Phong ngẩng đầu chỉ vào cây hợp hoan nói: “Đem dây thừng buộc lên trên thân cây.”

Bùi Vân lập tức đoán được, Bùi Phong muốn làm một cái xích đu nhỏ cho mình.

Quả nhiên, dưới sự chỉ đạo của Bùi Phong, hai cung nhân rất nhanh đã dùng giỏ tre và dây thừng làm thành một cái xích đu rất đáng yêu.

“Đệ đệ, tới đây ngồi nào.” Bùi Phong nói.