*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Simpvtuber
"Ê a" Bùi Vân kêu một tiếng.
Lục công chúa nói: "Thất muội muội! Giọng của đệ đệ thật dễ nghe!"
Thất công chúa lập tức sửa lại: "Đệ đệ là ta gọi, ngươi phải gọi là Cửu đệ đệ."
"Được rồi." Lục công chúa cũng không cãi lại, nói: "Giọng của Cửu đệ đệ thật dễ nghe."
"Đúng vậy!" Thất công chúa gật mạnh đầu.
"Cửu đệ đệ, ngươi tỉnh rồi." Lục công chúa kề sát vào Bùi Vân nói.
Bùi Vân dùng tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Lục công chúa.
Lục công chúa vui vẻ mà cười khanh khách: "Cửu đệ đệ, đệ thích Lục tỷ tỷ không?"
Thất công chúa cũng thò mặt qua cho Bùi Vân sờ.
Bùi Vân tất nhiên cũng sờ sờ, làm hai tỷ tỷ được sờ vui tươi hớn hở.
"Lục công chúa, Thất công chúa." Ôn Thanh Lan đã đi tới.
Lục công chúa Thất công chúa quay đầu nhìn về phía Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan ôn thanh nói: " Cửu hoàng tử đã đến giờ ăn, thần thϊếp đút Cửu hoàng tử ăn một lát, Lục công chúa và Thất công chúa ra ngoài chơi trước, Cửu hoàng tử sau khi ăn no sẽ đi tìm các ngươi chơi được không?"
Thất công chúa đã hình thành thói quen mỗi khi Ôn Thanh Lan cho Cửu đệ đệ ăn sẽ tránh đi một lúc, tự giác kéo tay nhỏ của Lục công chúa đi ra ngoài.
Ôn Thanh Lan nhìn hai vị công chúa đang nắm tay nhau, ai có thể ngờ rằng hai đứa nhỏ mới ngày hôm qua vẫn còn là kẻ chạy ta đuổi, không ai chịu nhường ai. Tất cả là nhờ Vân Nhi của nàng, hai công chúa mới chơi với nhau.
Nàng trong lòng rất tự hào, xốc lên xiêm y đút sữa cho Bùi Vân.
Bùi Vân ăn một chút đã no.
Ôn Thanh Lan đem Bùi Vân ôm lên, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng, giúp Bùi Vân tiêu thực.
Bùi Vân thoải mái rầm rì.
Ôn Thanh Lan cười nói: "Con thật là biết hưởng thụ."
Bùi Vân "Ê a" một tiếng.
"Còn ê a, con giống như là đang thật sự cùng mẫu phi đối thoại nha." Ôn Thanh Lan ở trong phòng đi đi lại lại hai bước, nói: "Di, Vân Nhi giống như đã lớn không ít rồi nha, mẫu phi phải may y phục mới cho Vân Nhi thôi."
"Ê a."
Ôn Thanh Lan hôn trên mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm của Bùi Vân một cái, sau đó liền kêu cung nhân tới, nói với cung nhân lúc trước cả Nghi tần và Hoàng Hậu đều đưa tới không ít vải vóc, có thể lấy chút vải tốt làm xiêm y cho Cửu hoàng tử.
"Nương nương." Cung nhân khó xử nói.
"Làm sao vậy?" Ôn Thanh Lan hỏi.
"Chúng ta không có kim chỉ......" Cung nhân nói nhỏ.
"Kim chỉ đâu?" Ôn Thanh Lan khó hiểu hỏi.
Cung nhân giải thích: "Tháng trước phân lợi phát thiếu khá nhiều, ngoại trừ mười lượng bạc, còn một ít than hỏa, kim chỉ cũng bị thiếu, nô tỳ lúc trước đã dùng hết số kim chi còn lại làm đôi giày cho Lục hoàng tử đưa đến Phật đường và thêu cái yếm cho Cửu hoàng tử, hiện nay là một chút kim chỉ đều không có."
Phân lợi tương đương với tiền lương ở thế kỷ 21, nhưng so với tiền lương thì bao hàm rộng hơn, ngoại trừ bạc, còn có các loại trái cây theo mùa, vải vóc, kim chỉ, băng, than, đều được phân phát từ phủ nội vụ của hậu cung.
Phi tần cấp bậc khác nhau, số lượng và chủng loại được phát cũng bất đồng.
Lan quý nhân vẫn luôn không nhận được sủng ái, tình tình lại hơi nhu nhược, phân lợi thiếu cân thiếu lạng cũng không kỳ quái.
Chỉ là Bùi Vân không thể tưởng được nhà mình mụ mụ liền kim chỉ đều thiếu.
Phải biết rằng cổ đại rất nhiều thất sủng hậu phi, không chiếm được ứng có phân lợi, lại không thể nào khiếu nại, sẽ làm chút kim chỉ tới trợ cấp sinh hoạt, hảo gia hỏa, nhà mình mụ mụ liền kim chỉ đều không có.
"Phân lợi của tháng này đâu?" Ôn Thanh Lan hỏi.
"Nô tỳ chốc nữa sẽ đi lấy." Dù nói vậy nhưng cung nhân cũng không hy vọng nhiều.
Ôn Thanh Lan nhíu mày, nói: "Ngươi trước mang tới cho ta nhìn xem."
"Vâng." Cảm xúc của cung nhân càng trùng xuống.
Ôn Thanh Lan đành phải trấn an: "Không cần lo lắng, bệ hạ đêm qua ban chút bạc, nửa năm về sau liền có thể tự do sử dụng."
"Vâng."
Cung nhân đi ra ngoài.
Ôn Thanh Lan nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Hy vọng hôm nay có kim chỉ."
Bùi Vân thầm nghĩ: "Có có!"
Ôn Thanh Lan giống như lại nghe hiểu nhi tử tiếng lòng, cười hỏi: "Tiểu gia hỏa, con như thế nào biết có?"
"Bởi vì có Lục công chúa a." Bùi Vân ở trong lòng nói.
Câu này Ôn Thanh Lan lại nghe không hiểu, ôm Bùi Vân đi ra phòng trong, đi vào sân, thấy Lục công chúa và Thất công chúa ở lu nước xem cá, bọn họ cũng đi theo nhìn trong chốc lát.
Một lúc sau, cung nhân vui vẻ rạo rực mà đã trở lại: "Nương nương."
Ôn Thanh Lan ôm Bùi Vân đi đến trước cung nhân: "Thế nào rồi?"
Cung nhân xách theo một cái giỏ tre nói: "Nương nương, người xem."
Ôn Thanh Lan cũng không có xem, nói: " Sao có thể ở chỗ này xem, vào đại sảnh."
"Vâng."
Tới đại sảnh, cung nhân liền đem phân lợi tháng này ra.
Mười lăm lượng bạc, một vại lá trà, một hộp kim chỉ, vài bồn cảnh, một rổ trái cây nhỏ, một bao đường, một bao mứt hoa quả, một hộp phấn mặt, một bộ diêu.
*Bồn cảnh xuất phát lâu đời từ Trung Quốc vào thời Lục Quốc, đến đời Đường, đời Tống và thịnh nhất vào đời Minh, đời Thanh. Bồn cảnh bao gồm cả Bonsai và hòn non bởi vì bên cạnh bonsai còn có hòn đá. Trên non bộ còn có cây thu nhỏ. Hòn đá trắng của Vương Duy (699-789) trang trí trên gốc cây địa lan trồng trong chậu sứ vàng có thể nói lên sự liên hệ ấy trong nghệ thuật bồn cảnh của Trung Quốc. Bồn cảnh Sơn Thủy (San Sui) của người Trung Quốc đã được người Nhật hấp thụ cách nay 5-6 trăm năm nhưng họ đã vượt xa người Trung Quốc. Đá không chỉ là núi mà với họ đá trở thành bờ biển bao la, hải đảo gần xa và đến thế kỷ XX bồn cảnh thu gọn của người Nhật đã phổ biến khắp nơi.
Bồn cảnh có nhiều kiểu, nhiều loại:
– Thụ Mộc bồn cảnh:
Loại bồn cảnh thưởng thức cây là chính, thì chú trọng rễ, thân, lá, hoa,quả...chọn những cây có dáng đẹp: cây thấp, lá nhỏ, tuổi thọ cao,tính đề kháng mạnh, dễ tạo hình và dùng kỹ thuật Bonsai: tỉa lá, gọt cành, quấn dây, uốn nắn, tháp ghép... khống chế sự phát triển to của cây.
– Thủy thạch bồn cảnh:
Loại bồn thưởng thức đá là chính, thì chú trọng vẻ đẹp của đá, nghiêng về kỹ thuật hòn non bằng cách đẽo gọt, mài dũa, chắp nối những khối đá. Sau đó bố trí vào chậu cạn rồi ghép đền đài, cầu cống, ghe thuyền. Cuối cùng trồng cây lùn nhỏ, các đám rêu cỏ, tạo cảnh trí sơn thủy tự nhiên.*Bộ diêu: bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha."Đây là phân lợi tháng này?" Ôn Thanh Lan kinh ngạc cảm thán.
"Vâng ạ!"
"Như thế nào nhiều như vậy?"
"Bởi vì Lục công chúa mẫu phi Huệ phi nương nương a."
"Huệ phi nương nương?"
"Vâng, khi nô tỳ vừa mới tới lãnh phân lợi, Huệ phi đang ở nội vụ tư xem đơn phân lợi, nói là phân lợi nội vụ tư đưa chúng ta không đúng, đem người của nội vụ tư mắng một trận, cho chúng ta thêm phân lợi." Cung nhân cực kỳ vui vẻ.
Nàng đi theo Ôn Thanh Lan năm sáu năm, vốn dĩ cho rằng Lục hoàng tử sinh ra liền đi theo thơm lây, tiền tiêu vặt cũng tăng lên gấp bội.
Nhưng không ngờ phải bắt đầu sinh hoạt nghèo khổ.
Ở các cung khác phân lợi của cung nhân hàng năm đều tăng lên, bốn cung nhân bọn họ ở Lưu Hà Các phân lợi hằng năm bất biến, có đôi khi cũng sẽ giống Lan quý nhân, phân lợi bị cắt giảm không lý do.
Nàng cũng biết nội vụ tử sẽ có người dùng bạc để lấy lòng phi tần được sủng ái, khắt khe với phi tần bị thất sủng.
Chính là nàng cũng không có cách nào.
Điều duy nhất an ủi nàng chính là Lan quý nhân tính tình tốt, chưa bao giờ đánh chửi bọn họ, nàng đều đã chuẩn bị tiếp tục sống cuộc sống hơi nghèo khổ này, nhưng hôm nay không chỉ phân lợi của Lan quý nhân nhiều hơn mà phân lợi của cung nhân cũng nhiều hơn.
( Lúc đánh chữ " phân lợi" máy tự động sửa chính tả thành "phân lợn", lúc đọc lại hú hồn hú vía T.T)
Nàng nhìn thấy hy vọng, cảm thấy Long Khánh đế sẽ một lần nữa sủng hạnh Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan lại biết rõ đây đơn thuần là sự giúp đỡ của Huệ phi.
Nhưng vì sao Huệ phi sẽ ra tay trợ giúp nàng?
Tất nhiên là bởi vì Bùi Vân.
Ôn Thanh Lan chuyển mắt nhìn về phía Bùi Vân, Bùi Vân cứu mạng Thất công chúa, dẫn dắt Thất công chúa chơi cung với Lục công chúa, hơn nữa còn bắt được tâm của Lục công chúa, giúp Lục công chúa và Thất công chúa trở thành bạn tốt, vì thế nên mẫu ohi 2 người lọt được vào mắt của Huệ phi.
Nàng đột nhiên nhớ đến Nghi tần từng nói Bùi Vân là phúc tinh, không chừng tiểu nhi tử của nàng đúng là phúc tinh thật!
Bùi Vân ở trong lòng đắc ý: "Không sai, trẫm, chính là một phúc tinh bảo bảo!"
Ôn Thanh Lan nhìn ra tới Bùi Vân đắc ý, chọc chọc Bùi Vân khuôn mặt nhỏ, an bài cung nhân đem phân lợi thu hồi, may cho Cửu hoàng tử y phục mới.
Cung nhân lập tức làm việc.
Ôn Thanh Lan nói: "Đi, chúng ta đi tìm Lục tỷ tỷ và Thất tỷ tỷ chơi đi."
Bùi Vân đáp ứng.
Khi cùng chơi với Lục công chúa và Thất công chúa lúc trước, cậu luôn nặng nề tâm sự, nhưng lần này Huệ phi đánh tiếng một chút với nội vụ tư, nội vụ tử biết Lan quý nhân và Huệ phi có quan hệ, nhất định sẽ không cắt xén phân lợi, cậu không cần phát sầu vì phương diện sinh hoạt hàng ngày, lúc vui chơi cũng vô tư hơn, mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa cùng Lục công chúa và Thất công chúa.
Lục công chúa và Thất công chúa mỗi ngày đều đến Lưu Hà Các, có đôi khi một ngày ba lần, các nàng không cảm thấy trẻ con như Bùi Vân nhàm chán buồn tẻ, thường xuyên hưng phấn vì một ít sự khác lạ của Bùi Vân
"Nhìn kìa, đệ đệ thổi thổi! Đệ đệ lại thổi thêm cái nữa."
"Cửu đệ đệ đảo mắt châu châu!"
"Đệ đệ lại a a kêu!"
"Cửu đệ đệ khóc, tâm ta đau quá, Cửu đệ đệ, đệ đừng khóc."
"Đệ đệ sắp ngẩng đầu!"
"Nhìn! Mau nhìn, Cửu đệ đệ dẩu miệng miệng!"
" Tay và chân của đệ đệ to hơn rồi này."
"Cửu đệ đệ lắc lắc đầu nhỏ, thật dễ thương nha."
"Đệ đệ mọc răng sữa nha nha!"
"......"
Lục công chúa, Thất công chúa ban đầu là thích nhan sắc của Bùi Vân, hiện tại cả hai cảm nhận được niềm vui khi dưỡng dưỡng tiểu hài tử, càng thêm thích Bùi Vân.
Điều này Ôn Thanh Lan, Nghi tần và Huệ phi đều không nghĩ đến. Mà Bùi Vân đã hơn bảy tháng, mập mạp, thịt thịt, trắng trắng, mềm mềm, ngũ quan hơi nảy nở càng thêm xinh đẹp, khiền người nhìn vào trong lòng giống như mềm tan ra, các nàng cũng càng thêm thích Bùi Vân
Đến nỗi Long Khánh đế như cũ không có tới Lưu Hà Các.
Long Khánh đế vẫn không có tới Lưu Hà Các. Bùi Vân cũng không thèm để ý chuyện này, dù sao trong hậu cung, phi tần nói là tranh sự sủng hạnh của hoàng đế, thật ra cũng giống với nam nhân trên quan trường, tranh giành danh lợi, tranh giành vinh quang cho gia tộc.
Cậu cũng đã giúp mẫu phi tranh đó, tranh cũng không tệ lắm, nội vụ tư không còn cắt xén phân lợi, đúng hạn đưa tới một chút rau dưa củ quá, vừa mới mẻ vừa ngon.
Bùi Vân thích nhất là dưa hấu, thuần thiên nhiên vô hại, vừa ngọt vừa nhiều nước.
Đáng tiếc mẫu phi chỉ cho cậu liếʍ một liếʍ.
Ôn Thanh Lan khó được nghiêm túc mà nói: "Đều trung thu, ngươi không thể ăn lạnh, sẽ sinh bệnh."
Bùi Vân thầm nghĩ: "Nhưng mà thời tiết thật nóng a."
Ôn Thanh Lan tất nhiên không có nghe được tiếng long của Bùi Vân, nhưng nàng cũng cảm thấy nóng, nói: "Hôm nay thật nóng, Vân Nhi cũng nóng đi, mẫu phi mang Vân Nhi đi tắm."
Mẫu tử hai người tắm gội xong, đi đến tiểu viện ngồi, đột nhiên thấy mát mẻ hơn nhiều.
Bùi Vân vừa ngẩng đầu liền thấy ánh trăng. Cậu lâu lắm rồi mới được nhìn thấy ánh trăng đẹp như vậy, trên bầu trời cao, ánh trăng giống như đang treo trên đỉnh đầu, cậu duỗi tay chỉ Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan nói: "Ánh trăng."
"A!" Bùi Vân đã có thể phát ra một ít âm tiết "ngoài Ê a".
Ôn Thanh Lan ánh mắt đột nhiên ảm đạm, thanh âm hạ xuống: "Lập tức liền đến trung thu."
Bùi Vân khó hiểu mà nhìn về phía Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan đôi mắt đã ươn ướt: "Ca ca con còn ở Phật đường."
Đúng vậy.
Lục hoàng tử ở Phật đường.
Ca ca bởi vì danh "điềm xấu", từ khi sinh ra đã không được Long Khánh đế coi trọng, đi theo Ôn Thanh Lan đến 4 tuổi, Ôn Thanh Lan lại mang thai, ca ca nhìn bụng mẫu phi ngày một to, ngày ngày chờ mong đệ đệ hoặc muội muội.
Không chờ được đến lúc đệ đệ sinh ra, Lục hoàng tử đã phải đến Phật đường cầu phúc.
"Ca ca con đã 243 ngày không đã trở lại." Ôn Thanh Lan thở dài.
Bùi Vân trước kia không hiểu tình thân, nhưng sau khi vào thế giới này, được Ôn Thanh Lan ngày ngày nuôi dưỡng, cậu cũng cảm nhận được sự ấm áp.
Nhìn thấy Ôn Thanh lan nhớ thương Lục hoàng tử, cậu trong lòng cũng khổ sở, tay nhỏ sờ lên mặt Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan một giọt nước mắt rơi xuống, nhìn Bùi Vân cười: "Tiểu gia hỏa."
Bùi Vân thầm nghĩ: "Mụ mụ, đừng khổ sở, tiểu gia hỏa sẽ đem những gì thuộc về mụ mụ giành lại!"
Tác giả có lời muốn nói: Tự hỏi một chút, đem chương trước Bát hoàng tử trừ đi, về sau lại có tác dụng, không cần quay đầu lại xem ha.