Trên đường trở về, Kỳ Diêm không có nắm tay An Nhiễm nữa.
Anh không phải là người nói nhiều, hai người bước đi chậm rãi trên đường, không trò chuyện nhiều, lại làm cho người khác trốn ở nơi vắng vẻ nhìn lén vô cùng hâm mộ. Cho dù như thế nào, An mỹ nhân cũng là người thứ nhất được sánh vai đi cùng hoàng thượng.
Càng đến gần Sùng Chính Điện, ánh mắt âm thầm theo dõi càng ngày càng ít.
Kỳ Diêm liếc thiếu nữ ở bên cạnh, thuận miệng nói:
“Từ nay đến ngày cúng bái, anh muốn xuất cung một chuyến, muốn đi cùng không?”
Xuất cung sao?
An Nhiễm lập tức kích động, có trời mới biết mỗi ngày cô ở tại trong phòng, có bao nhiêu nhàm chán, chắc chắn phải đi cùng a.
Cô đưa tay sờ lên khóe miệng, kéo khóe môi vô ý cong lên thẳng lại, vô cùng kiềm chế hỏi:
“Em có thể đi sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì cùng đi thôi.”
Dù là chỉ là nhìn cảnh thiên nhiên hay phong tục tập quán cũng tốt.
“Có thể sẽ rất nguy hiểm.”
Bỗng nhiên nghe nói như thế, vẻ mặt của An Nhiễm không có biểu tình nghiêng đầu qua. Hoàng thượng nói lời này là có ý gì? Rốt cuộc là để cô đi hay là không để cho cô đi?
Nhưng mà bây giờ, những điều này đã không còn quan trọng nữa.
Lời nói ra, chính là nước đã đổ ra ngoài, không thể lấy lại được.
Cô đã nói muốn đi, như vậy nhất định phải đi được.
Thế là, đáp lại bằng một nụ cười giả tạo:
“Thần thϊếp sẽ theo sát hoàng thượng.”
Kỳ Diêm nhìn chằm chằm vẻ mặt giả tạo của An Nhiễm: “Ừ, theo sát một chút. Không đuổi kịp, anh sẽ không đợi em.”
“......” Có cần phải thêm một câu như vậy hay không, mất dấu, tôi sẽ không đi tìm anh sao?
Đoạn đường sau, An Nhiễm không để ý đến anh nữa.
Cho đến khi về Sùng Chính Điện, cô vô ý liếc qua bước chân của hai người đồng thời bước lên bậc cửa.
Hoàng thượng chân dài, bước chân rộng hơn cô rất nhiều. Nhưng mà đoạn đường này, từ đầu đến cuối anh đều đi ngang cô, không hề vượt qua cô nửa phần.
Yên lặng chiều theo cô cả một đường.
Ánh mắt của An Nhiễm đột nhiên chuyển qua trên tay Kỳ Diêm, cô mấp máy môi, đưa tay kéo tay áo của anh lại.
Kỳ Diêm quay đầu lại, cô lại không nhìn anh, chỉ lật tay của anh lại.
Cái tay này, là bàn tay cầm mũi tên lúc nãy.
Bắn liên tiếp nhiều mũi tên như vậy, bên trên lưu lại dấu vết rất rõ ràng. Lòng bàn tay có những vết thương nhỏ bé phức tạp, ngón cái cùng ngón trỏ trong lòng bàn tay kia, còn có một số vết rách nhẹ đã khô.
Nói thế nào, anh cũng dỗ dành cô nên mới bị thương. Hơn nữa, anh còn đồng ý đưa cô xuất cung để đi chơi......
An Nhiễm cố gắng coi nhẹ ánh mắt trên đỉnh đầu, im lặng lấy khăn tay sạch sẽ trong tay áo ra, xếp lại, băng bó những vết thương dễ thấy của anh lại.
“Hoàng thượng bị thương, có cần mời thái y đến xem hay không?”
Cô cụp mắt xuống, lông mày không tự giác nhíu lại, băng bó nhẹ nhàng hơn những tên thô lỗ trong quân doanh rất nhiều, không cảm thấy đau chút nào.
Ánh mắt của Kỳ Diêm dần dần nóng lên, chút vết thương nhỏ ấy, vốn không cần xử lý. Nhưng anh lại không muốn thu tay lại, để cho An Nhiễm từ từ thắt nút lại, nhỏ giọng trả lời:
“Không có việc gì, quen rồi.”
An Nhiễm nghe xong ba chữ cuối cùng, rũ mắt xuống.
Tay của anh, nhìn từ xương và mu bàn tay, không khác gì so với những người cùng tuổi. Lòng bàn tay lại hoàn toàn khác biệt, một bàn tay của người trẻ tuổi, tràn đầy vết chai dày. Do luyện võ quanh năm suốt tháng nên ngón tay thậm chí còn hơi biến dạng, đủ để nhìn ra trước kia anh đã chịu bao nhiêu đau khổ.
“Mùa đông hồi phục chậm, tìm thái y nhìn xem sẽ nhanh hơn một chút. Hiện tại anh là hoàng thượng, long thể (*) quý giá, sao không đối với mình tốt hơn một chút......”
(*) Long thể: Sức khoẻ của vua
An Nhiễm nói từ từ, không được tự nhiên quay mặt sang hướng khác.
Tay nhỏ được nắm càng ngày càng chặt hơn, cuối cùng Kỳ Diêm trực tiếp dùng sức, kéo người vào trong ngực, đôi mắt đen nhánh nhìn đến vành tai màu hồng của thiếu nữ:
“Tự đối với mình tốt hơn sao, có nghĩa gì?”
Anh nắm bàn tay mềm nhũn của An Nhiễm, mặt không đỏ tim không đập nói:
“Hay là anh tốt với em, sau đó, em cũng đối tốt với anh hơn một chút?”