Cộng thêm, đêm qua cô còn chủ động tán tỉnh hoàng thượng. Hiện tại cho dù có nói như thế nào thì cũng có vẻ như được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thèm muốn thân thể của hoàng thượng.
Sau sự căng thẳng, Thải Lê cùng Thải Y bắt đầu lo lắng.
Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại, cố quá thành quá cố.
Đúng là hiện nay hoàng thượng có chút sủng ái tiểu chủ, nhưng điều kiện tiên quyết là tiểu chủ phải biết tiến lùi một cách hợp lý, chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì vượt quá mức.
Táo bạo như thế, không biết có chọc giận hoàng thượng hay không. Dù sao, đêm qua hoàng thượng cũng không ngủ ở đây.
Nhìn thấy phản ứng của Thải Y cùng Thải Lê, An Nhiễm quyết định rất nhanh, nhất định phải giải thích rõ ràng, trả lại trong sạch cho chính mình.
Cô mở to miệng, nhưng Kỳ Diêm lại mở miệng trước cô một bước:
“Thái y nói cô chưa khỏi hẳn, phải đợi thêm hai ngày nữa.”
An Nhiễm mở to mắt, chờ cái gì mà chờ, cô mới không cần chờ.
Có hiểu lầm liền phải giải quyết ngay tại chỗ, qua lúc này, nói cái gì cũng giống như đang nói dối.
Thấy Kỳ Diêm sắp đi, cô vội vàng kéo đồ của anh lại:
“Không......” Không phải như vậy, cô không có ý này.
Kỳ Diêm đến đây ngay khi vừa hạ triều, mặc long bào ở trên người. Quần áo được buộc gọn gàng, ngay cả ống tay áo đều được buộc rất chặt, một tia gió cũng không thể lọt qua.
Vạt áo của long bào quá thấp, An Nhiễm với không tới. Thế là gấp gáp, tóm lấy một đồ vật duy nhất mà cô có thể cầm lấy —— đai lưng.
Lúc tay chạm phải bên hông của Kỳ Diêm, Thải Lê cùng Thải Y đồng thời che mặt lại, còn suýt hét ra một câu “Dục tốc bất đạt, tiểu chủ cần phải cẩn thận hơn một chút”.
An Nhiễm:!!!
Cô đỏ mặt lo lắng, lại cảm thấy hôm nay hoàng thượng vô cùng kỳ quái, giống như đang cố ý bắt nạt cô.
Nhưng mới nói một chữ, Kỳ Diêm bị cô kéo lại thuận thế ngồi xuống.
Cô nhìn mặt của anh càng ngày càng gần, sau đó, đưa tay nắm chặt cằm của cô, hôn cô.
Khác với sự lỗ mãng tối hôm qua của cô, đập đến khóe miệng của anh.
Anh hôn thật sự.
Động tác rất dịu dàng, nhưng lại mạnh mẽ.
Bởi vì bên ngoài màn che còn có người, anh không quá càn rỡ, lướt qua liền ngừng lại.
“Không nên gấp gáp, dưỡng thân thể trước.” Kỳ Diêm buông cô ra, đôi mắt đen kịt ngày xưa hơi đỏ, còn nở một nụ cười nhạt.
Hình như gần đây anh thường xuyên cười hơn, hơn nữa, rất vui vẻ, là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Cô nhớ rõ có lần Trương Đức Toàn tới cửa đón cô, vô cùng cảm khái nói câu:
Nô tài đã chăm sóc hoàng thượng từ lúc mới sinh, từ hoàng cung đến biên cương lại trở lại hoàng cung.
Năm tháng trôi qua, hoàng thượng đã khổ mười chín năm. Chỉ ngày hôm nay, mới biết rằng trong cuộc sống còn có sự ngọt ngào.
Ha ha ha, ai mà bỗng dưng tìm được niềm vui khi trêu chọc người khác, đều sẽ vui vẻ.
Chỉ khổ cho người bị bắt làm, giống như cô!
An Nhiễm trực tiếp lấy chăn che mặt, từ chối trò chuyện. Tính, cô từ bỏ giãy dụa, ai bảo cô ăn nói vụng về, nói không lại!
Chờ hoàng thượng đi, Thải Y cùng Thải Lê đi tới.
Hai người đều dùng một loại ánh mắt “Tiểu chủ, ngài cũng quá chủ động, doạ cả hoàng thượng chạy đi” nhìn cô, muốn nói lại thôi. Cuối cùng cả hai đều thở dài, vẻ mặt đầy u sầu.
Cẩn thận nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, từ góc nhìn của Thải Y cùng Thải Lê, đúng là hoàng thượng muốn đi, cô lại không chịu để cho hoàng thượng đi. Không chỉ có túm đai lưng quần của người ta, còn cưỡng hôn người ta nữa. Cộng thêm hoàng thượng cố ý nói những lời kia, làm cho cô trông rất giống nữ lưu manh.
An Nhiễm:...... Lần này thật sự không thể tẩy trắng được nữa.