Chương 12: Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương
Da thịt chạm nhau, hai người đều khẽ giật mình.
An Nhiễm không dám tin, chuyện gì đã xảy ra thế này?
Hoảng hốt nửa ngày cô lập tức cảm thấy khí lạnh rót vào đỉnh đầu, lạnh đến mức toàn thân cô run rẩy, tỉnh táo đến mức không có khả năng tỉnh táo hơn.
Nhưng rất nhanh, liền cảm giác khí huyết dâng lên, toàn thân không còn chút sức lực nào, rơi vào bóng tối.
Kỳ Diêm thay đổi sắc mặt, nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cô gái đang té xỉu.
Xác định rằng cô vẫn ổn, anh gạt đi những sợi tóc rối trên mặt cô, cũng mặc kệ cô giả vờ ngất hay là thật sự bị ngất, nói một cách bá đạo:
“Lần này, là em chủ động. Từ nay về sau, không cho em lại tránh anh.” Hoàng thượng không xưng trẫm, có lẽ thật sự muốn theo đuổi cô.
An Nhiễm từ từ nhắm hai mắt, mặc dù chưa đến mức hôn mê, nhưng thật sự chóng mặt.
Nghe được lời nói của Kỳ Diêm, mí mắt nhẹ nhàng run rẩy.
Người hoàng thượng này, sợ rằng không phải thành tinh rồi đi, luôn có thể nhìn thấu mọi người trong nháy mắt.
Cô cũng không cố ý bài xích anh, chỉ là đột nhiên loại bỏ đi Điền Công Công, kẻ địch lớn nhất mà vận mệnh an bài. Tương đương với việc, cô ở trong thế giới này, đã hoàn thành chuyện quan trọng nhất.
Nhưng, hoàn thành đến mức...... Thuận lợi hơn trong tưởng tượng quá nhiều. Cô cảm thấy may mắn và vui vẻ đồng thời cũng mơ hồ về tương lai.
Thế giới này, là một kịch bản mà Tư Mệnh viết.
Có đôi khi, chân thật giống như là một cái thế giới độc lập và có thật. Nhưng thỉnh thoảng, cô lại cảm thấy, đây chỉ là một thế giới ảo có trải nghiệm rất chân thật thôi.
Bây giờ, người dùng để trừng phạt cô đã biến mất.
Đối với cô mà nói, kịch bản này đã mất đi ý nghĩa trừng phạt. Nó có thể bị xoá bỏ hay không, nếu là bị xoá bỏ, vậy mọi thứ ở trong này có phải cũng sẽ hóa thành bọt nước hay không.
Cô hơi sợ hãi, nếu thật sự như cô nghĩ. Kết quả là, thật ra tất cả đều là giả......
An Nhiễm suy nghĩ rất nhiều điều lung tung, đến cuối cùng, trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ:
Hoàng thượng mạnh mẽ quá, l*иg ngực thật rắn chắc, vừa ấm áp lại vừa thoải mái dễ chịu.
Sùng Chính Điện tối nay, rực rỡ ánh đèn, vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều bóng người đang bận rộn, nhưng không ồn ào.
Trương Đức Toàn lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, lúc trước ông còn không hiểu, hoàng thượng rất sủng ái An Mỹ Nhân, vì sao không cho đổi cho người ta một cung điện tốt hơn một chút. Hiện tại ông vẫn không hiểu, nhưng không cản trở việc ông càng coi trong An Mỹ Nhân hơn.
Ai bảo hoàng thượng trực tiếp ôm người về phòng ngủ của mình chứ.
Dựa theo hành vi này, sợ rằng An Mỹ Nhân sẽ thay đổi số phận.
Sảnh trước của Sùng Chính Điện là nơi hoàng thượng phê duyệt tấu chương, ở giữa là phòng trà, trong sân sau có hai tòa cung điện. Một toà là phòng ngủ của hoàng thượng, một toà là phòng đọc sách.
Hoàng thượng đặt An Mỹ Nhân vào trong phòng ngủ.
Người ở bên trong đang nghỉ ngơi, bọn họ không dám tiến vào quấy rầy, chỉ sắp xếp đơn giản bố trí trong phòng bên cạnh làm chỗ ở cho Thải Y cùng Thải Lê.
Tối nay không có ai đọc tấu chương, Kỳ Diêm chỉ có thể tự mình nhìn.
Sau khi xử lý mọi việc xong, Trương Đức Toàn đứng ở bên cạnh hầu hạ như thường lệ.
Một bản lại một bản tấu chương bị ném ở trên bàn, phát ra âm thanh chói tai, rõ ràng chủ nhân đang khó chịu đâu.
Trương Đức Toàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Cảm thán ở trong lòng, hoàng thượng sắp 20 tuổi, mới hai mươi tuổi, nếu là những công tử trong gia đình quý tộc khác thì con nhỏ đã biết đi đường, nhưng cho đến nay hoàng thượng vẫn lẻ loi một mình.
Hiện tại rất khó tìm được cô gái nào hợp ý, đều đưa người vào phòng, hoàng thượng lại đi ra.
Nếu thật sự quan tâm đến chuyện hệ trọng của quốc gia thì không tính, nhưng rõ ràng suy nghĩ của hoàng thượng không ở trên tấu chương.
Đang không tập trung, đột nhiên hoàng thượng nhìn sang.
Trương Đức Toàn như có gai ở sau lưng, hơi khẩn trương.
Kỳ Diêm bình tĩnh quát lên: “Trương Đức Toàn.”
Ông lập tức nói tiếp: “Nô tài ở.”
“Năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi?”
“Bẩm hoàng thượng, An Tiểu Chủ 16, qua năm liền 17.”
Kỳ Diêm nhìn tấu chương ở trong tay, không có hứng thú gì ném sang một bên, nói với ý không rõ:
“Vẫn còn khá nhỏ.”
Nói xong lời này, anh đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi về hướng sân sau.
Trương Đức Toàn nhẹ nhàng thở ra, nghe giọng điệu cuối cùng của hoàng thượng, chắc là hài lòng với câu trả lời của ông.