Chương 11: Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương
Hai người ở trước mặt, giống như chỉ có lẫn nhau, không thể chứa nổi người bên ngoài.
Nhưng hiếm khi cô ấy được gặp hoàng thượng một lần, không muốn bị loại nhanh như vậy.
Tả Quý Phi cắn môi, dường như rất khó mở miệng, chưa mở miệng, mà gương mặt đã đỏ bừng.
Cuối cùng bày ra một dáng vẻ không thèm quan tâm nói: “Là thần thϊếp sai, thần thϊếp rất là nhớ hoàng thượng, lại lo lắng cho An muội muội, liền muốn đi cùng An muội muội tới đây. Nhưng chắc là muội muội không muốn thần thϊếp tới đây, trên đường đi thì đi rất vội vàng, nên lúc này mới mắc mưa.”
An Nhiễm hơi mở to mắt, sợ bị mắc mưa, nên rõ ràng cô đã đi rất chậm. Ngược lại Tả Quý Phi thì đi giồng như phía trước có thỏi vàng chờ cô ấy lại nhặt, chạy suốt một đường. Mấy cung nữ cầm ô kia, bị mắc mưa ướt sũng còn phải chạy theo cô ấy, vô cùng vất vả.
Cuối cùng lính canh lại không cho Tả Quý Phi đi qua, cô ta bất đắc dĩ nên mới đợi cô ở lối vào, lấy danh nghĩa chăm sóc cô để lẻn vào.
Trong lòng không phục, An Nhiễm giật giật một ống tay áo khác của Kỳ Diêm, vì thanh danh của chính mình nói:
“Thật ra là do ô che mưa quá nhỏ, lúc có gió, không che được hết.”
Kỳ Diêm thấy gần như đã lau hết nước mưa, nắm người đi vào bên trong:
“Ân, sẽ thay cho cô một cái lớn hơn.”
Đi qua bên người của Tả Quý Phi, anh hững hờ nói:
“Trương Đức Toàn, dẫn đi.”
Sùng Chính Điện, chưa được mời đến thì không được đi vào.
Lúc anh lên ngôi chuyển vào nơi này liền đặt ra quy tắc, quy tắc được thiết lập sau khi gϊếŧ rất nhiều người, thế mà vẫn còn có người không có mắt, tự tiện xông vào, quả nhiên là không biết sống chết.
Tả Quý Phi kinh hãi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy:
“Hoàng thượng!”
Cô ấy thậm chí không có cả cơ hội để xin tha, rất nhanh liền bị Trương Đức Toàn kéo xuống.
Lúc chật vật đi ra, cô nhìn thấy ánh mắt của hoàng thượng, mỉa mai, lạnh nhạt, chế giễu cô không biết tự lượng sức mình, cũng châm chọc lời nói dối buồn cười của cô.
Không biết sao, Tả Quý Phi đột nhiên xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Cô ta nhớ tới khi còn bé, người trong nhà muốn hai người bọn họ đính hôn.
Lúc đó, cô ta cùng hoàng thượng đều là 13 tuổi, cô ta chỉ nhỏ hơn anh mấy tháng.
Lúc Kỳ Diêm 13 tuổi, đã bộc lộ tài năng ở trên chiến trường. Nhưng ánh sáng nhỏ đó, không đủ để soi sáng Kinh Thành.
Cô ta hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là lúc anh trở về một lần duy nhất sau sáu năm ra trận, nói một cách căm ghét:
Mặc dù anh là hoàng tử, nhưng tôi không thích anh, đời này cũng không có khả năng thích anh, đừng mơ tưởng là tôi sẽ gả cho anh. Tả Dao, dù chỉ có thể làm trắc phi của thái tử, cũng sẽ không lấy anh.
Cô ta thích thái tử điện hạ có tài năng hơn người và tấm lòng rộng lượng. Coi thường một kẻ chỉ biết cầm dao và thương, một người đàn ông đầy mồ hôi và lỗ mãng.
Nhưng thời thế đã thay đổi, khi anh lắc mình biến hoá từ một kẻ thô bỉ lỗ mãng trở thành một vị hoàng đế đáng sợ, mỗi cử chỉ đều tràn ngập kiêu ngạo và khí thế mà những thư sinh yếu đuối ở Kinh Thành không bao giờ có được, đến lúc đó cô ta mới hiểu rõ được cái gì gọi là tình yêu chân chính.
Mà cô ta đối với thái tử, chỉ là ngưỡng mộ.
Sự ngưỡng mộ và ký ức về thái tử sau khi thái tử chết, vào lúc hoàng thượng trở về kinh thành, cũng tan đi như mây khói. Cô ta cứ một mực đâm đầu vào trong cung, lại sớm đã quên, buổi chiều trước kia, đáy mắt của thiếu niên 13 tuổi đầy mỉa mai, khinh thường và lạnh lùng.
Cùng một câu kia: Cút xa một chút, bản hoàng tử chướng mắt cô.
Trương Đức Toàn âm thầm lắc đầu, Tả Quý Phi bị thái hậu khen ngợi đến mức bay quá cao, đều mau quên chính mình là ai. Chắc Tả Quý Phi còn chưa biết, vị trí quý phi của Tả Quý Phi đã không còn nữa. Chuyến đi này, trong hậu cung, lại không có vị trí của Tả Quý Phi.
Nghĩ đến những chuyện mà nhà họ Tả làm cùng thái hậu, ông cảm thấy Tả Quý Phi nên cảm thấy may mắn.
Ít nhất, Tả Quý Phi còn có thể sống sót.