Hôm nay, mưa nhỏ tí tách, An Nhiễm che ô, đang cẩn đưa váy tránh đi vũng nước ở trên mặt đất, không muốn tình cờ gặp được cô gái có địa vị cao nhất trong hậu cung.
“Thật trùng hợp.” Giọng của một cô gái truyền đến từ trong mưa, trở nên hơi mơ hồ.
An Nhiễm nhẹ nhàng nâng ô che mưa lên, liền nhìn thấy sáu cung nhân cầm một cái ô lớn, dưới chiếc ô đủ để che cho bảy đến tám người chỉ có một mình cô ấy, nước mưa không bay đến trên người cô ấy, Tả Quý Phi vẫn giữ nguyên lớp trang điểm hoàn hảo như cũ.
“Thỉnh an quý phi.”
Cách quá xa, lại bị mưa che chắn, An thấy không thấy rõ vẻ mặt của người ở đối diện, nên chỉ dám chào hỏi một cách khiêm tốn.
Tả Quý Phi: “Không cần, bây giờ An Mỹ Nhân đang được hoàng thượng sủng ái, không hề để ai vào mắt, bản cung không thể đảm đương nổi.”
“Nương nương nói đùa.”
“Từ trước tới nay bản cung không hề nói đùa.”
Vậy thì không có cách nào để nói chuyện.
An Nhiễm vẫn tiếp tục mỉm cười, một tay cầm ô, một tay ôm lò sưởi. Thời tiết mưa to gió lớn, một cái lò sưởi không đủ để chống lạnh, gió lạnh thổi, cô lạnh đến nỗi đã hắt hơi một cái.
“Xem ra An Mỹ Nhân là người thật thà, hai ngày trước nói thân thể bị bệnh nhẹ, bản cung còn tưởng là cô cố ý nói dối ta cho qua chuyện. Hôm nay nhìn thấy, đúng thật là bị bệnh.”
Tả Quý Phi cười, chắc là rất vui vẻ, giọng nói rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
“Đã bị bệnh rồi, làm sao bản cung có thể nhẫn tâm để cho cô đi một mình trong mưa được. Hoàng thượng cũng là, không biết sai một người khác chăm sóc cô. Hôm nay đã có duyên gặp gỡ, bản cung có lòng tốt tiễn cô đi một đoạn đường.”
Nghe đến đây, tâm tư của quý phi đã rất rõ ràng. Cô ta tạo ra một cuộc gặp tình cờ, chỉ vì muốn đến nơi của hoàng thượng. Cũng khá thông minh, không dám trực tiếp tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ với hoàng thượng, liền hành động từ chỗ cô.
Nhưng mà, điều làm cho An Nhiễm sợ hãi nhất không phải là đầu óc của quý phi, mà là tài ăn nói của cô ấy.
Cũng quá biết nói chuyện rồi, lời gì cô ta cũng nói được. Còn cô thì không có lời nào để nói.
Đường đường là quý phi, mà lại hạ mình xuống để tiễn cô, nếu cô cự tuyệt, chính là không biết tốt xấu, không biết lòng tốt của người khác.
Hơn nữa, lúc trước đúng là cô đã lấy lý do thân thể bị bệnh nhẹ, cự tuyệt Tả Quý Phi. Lúc này, cũng không thể tự tát vào mặt của mình.
An Nhiễm không có cách nào, đến Sùng Chính Điện, đối diện với ánh mắt ngoài ý muốn của hoàng thượng, cô bất đắc dĩ nhún vai, nói thầm ——
Đều do ăn nói vụng về nên bị thiệt.