Chương 9: Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương
An Nhiễm thật sự rất kinh ngạc, khi tạm biệt vào buổi sáng, cô bỗng nhiên có xúc động muốn nói ra, nhưng lại hơi do dự.
Cuối cùng, quyết định buổi chiều đọc xong tấu chương lại nói.
Cầu người ta làm việc, chắc chắn không có khả năng chọn lúc tâm trạng của người ta không tốt. Cô có thể cảm giác được, mỗi lần đọc tấu chương, tâm trạng của hoàng thượng đều tương đối bình tĩnh, chắc là dễ nói chuyện hơn bình thường.
Không nghĩ tới, chỉ suy nghĩ trong một lát, hoàng thượng liền chú ý tới, còn sai Hạ Khiêm trông coi Thanh Phong Uyển.
Đè sự rung động ở trong lòng xuống, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái:
“Ân.”
Ngón tay hoàng thượng gõ lên bàn chẳng biết đã được thu về từ lúc nào, thấy cô gật đầu, đôi mắt đen như vực thẳm không có điểm dừng, dưới sự bình tĩnh là sự nguy hiểm được ẩn giấu. Nhưng rất kỳ lạ, vậy mà cô lại không sợ.
Vẫn nhìn anh như cũ, nghe anh hỏi:
“Nói một chút, nô tài kia đã làm những việc gì.”
Sau khi An Nhiễm ngồi xuống, liền đặt lò sưởi ở trên đùi.
Cảm nhận được sự ấm áp từ bên trong, cô mở to miệng, thẳng thắn nói thật:
“Ngay lúc đầu, Điền Công Công luôn bớt khẩu phần ăn của tôi. Mỗi ngày ông ta đều ăn những món ăn ngon, lại lấy danh nghĩa phải cứu trợ thiên tai nên toàn cho tôi ăn cháo loãng cùng dưa chua.”
“Sau này, thời tiết càng ngày càng lạnh. Tôi lo lắng sẽ bị nứt da tay, muốn ông ta đi Phủ Nội Vụ lấy lò sưởi trở về. Ông ta nói đã phát xong, không có nữa.”
Nói đến đây, cô thật sự rất tức giận, giọng nói rõ ràng có phần nghiêm trọng hơn, tay cũng không tự giác mà giữ chặt lò sưởi ở trên đầu gối. Giống như đang lên án, anh nhìn xem, rõ ràng đã có xảy ra rất nhiều chuyện. Sau khi đi từ Sùng Chính Điện về, Thải Lê cùng Thải Y cũng lần lượt nhận được lò sưởi có hoa văn bằng bạc tốt nhất.
Kỳ Diêm yên tĩnh nghe, ánh mắt rơi xuống hai tay của cô.
Lọt vào trong tầm mắt chính là làn da trắng sáng và mịn màng, vừa nhìn liền biết là bàn tay được nuông chiều, không chịu được lạnh.
Ngón tay tinh xảo, nhìn rất mềm mại, lúc cầm lò sưởi, lòng bàn tay sẽ cong theo hình dạng của lò sưởi. Móng tay trắng tinh, rất sạch sẽ, không bôi những thứ kỳ quái vào.
Đôi mắt dần dần trở nên tối hơn, anh hỏi:
“Còn gì nữa không?”
“Ông ta cứ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kia, rất kỳ lạ. Tôi rất sợ hãi, cho nên mới leo tường chạy ra.”
An Nhiễm nghiêm túc nói, không có chú ý lúc cô nói bị sợ hãi, đột nhiên cơn giận dâng lên trong mắt của Kỳ Diêm, giống như lửa đang bốc lên vậy, khói toả ra một cách dày đặc.
Không hề phát hiện ra tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy ông ta thật sự rất quá đáng, cho nên muốn xin hoàng thượng hạ lệnh, đổi ông ta đi.”
Nhưng khi tâm trạng của anh không tốt, cô sợ rủi ro, nên không dám nói.
Đổi đi sao?
Kỳ Diêm bình tĩnh rũ mắt xuống, người chết không thể đổi thành người sống được.
Anh rất nhạy bén, từ khi An Nhiễm mở miệng nói câu đầu tiên, liền đoán được ý đồ của nô tài kia.
Cộng thêm những chuyện mà Hạ Khiêm bẩm báo, tổng kết chính là —— tiểu nhân(*) hèn hạ.
(*) Tiểu nhân: kẻ bỉ ổi
Từ nhỏ đến lớn, anh đã nhìn thấy quá nhiều sự đen tối và ác liệt ở trên thế gian này, đê tiện bẩn thỉu. Kể cả chính anh, bị ném vào quân doanh (*) lúc chưa đến 10 tuổi. Một cái người không được yêu thương, một hoàng tử không được kỳ vọng trở lại kinh thành, ở nơi như vậy, xung quanh luôn là chiến trường.
(*) Quân doanh: doanh trại quân đội
Lúc anh 11 tuổi, đã không còn có chút cảm giác nào với việc gϊếŧ người rồi.
Đã sớm chết lặng với sự ác độc trong cuộc sống này rồi.
Người khác chịu khổ gặp nạn, sống hay chết, đều không có quan hệ gì với anh, anh lười quản.
Nhưng hình như anh không có cách nào mặc kệ với người ở trước mắt này.