Nếu là một cô gái thông minh thì ở lúc này nên khiêm tốn rồi khen lại người ta.
Nhưng người trước mắt cũng không có.
Bàn tay cầm chuỗi hạt của Thái Hậu khựng lại, không thể không nhìn gương mặt ngứa mắt này thêm một lần nữa, trong đầu hiện lên bốn chữ...... Ỷ sủng mà kiêu (*).
(*) Ỷ sủng mà kiêu: được chiều mà hư
Vuốt huyệt thái dương, giọng nói của bà ta trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều:
“Hôm nay tâm trạng của Phúc Bảo không tốt, làm cho ai gia bị đau đầu. Một đêm không ngủ, cực kỳ mệt. An mỹ nhân có tài năng hơn người, chắc là Phúc Bảo cũng sẽ nể mặt cô mấy phần. Hôm nay, cô liền đi chăm sóc nó đi.”
Trên mặt của An Nhiễm lộ ra vẻ áy náy, ngượng ngùng nói:
“Bẩm thái hậu, thần thϊếp được người khác chăm sóc từ nhỏ. Từng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ chăm sóc qua người khác. Sợ là không có khả năng làm việc này.”
Trừ vị Quế Ma Ma đã đưa cô tới đây thì thái giám cùng cung nữ bên trong Từ Ninh Cung không dưới mười người. Giữ cửa, đứng trong phòng, còn có người nắn vai đấm lưng cho thái hậu, không có ai mà không biết chăm sóc người khác tốt hơn cô.
Đau đầu là giả vờ, Phúc Bảo cũng là giả vờ, thái hậu chắc chắn muốn phạt cô.
Không có khả năng tùy tiện chấp nhận.
“Nếu là mấy người kia có ích thì ai gia cũng sẽ không tìm đến ngươi. Đi, ngươi đi vào thử một chút, không được thì ai gia lại nghĩ biện pháp khác.”
Giọng nói ác liệt và mạnh mẽ, nhưng người nhìn có vẻ yếu đuối, nhu nhược và dễ bị lừa ở trước mắt hình cũng không bị doạ sợ, vẫn cứ ung dung bình tĩnh, không nhanh không chậm trả lời:
“Hoàng thượng đã ra lệnh, thần thϊếp mỗi ngày nhất định phải đến Sùng Chính Điện trước giờ Tỵ. Nhìn thời gian, bây giờ mà không bắt đầu đi thì sẽ đến chậm.”
“Ngươi lấy hoàng thượng ra để uy hϊếp ai gia sao?”
Không có, cô chỉ muốn kéo dài thời gian.
“Thái hậu hiểu lầm rồi, thần thϊếp là phi tử của hoàng thượng, lúc này nên đặt phu quân lên hàng đầu. Đương nhiên, thái hậu cũng quan trọng giống như vậy. Cho nên lúc Quế Ma Ma nói ngài bị đau đầu, thần thϊếp cũng không nói hai lời liền chạy đến. Không ngờ, ngài lại muốn thần thϊếp đi chăm sóc người khác. Trên đời này, không có người có thể vượt qua tầm quan trọng của hoàng thượng ở trong lòng thần thϊếp. Thần thϊếp cũng cho là bất cứ ai cũng nên đặt nên đặt Hoàng Thượng lên hàng đầu.”
Triều đại này, vua là trời là đất. Cô trả lời như vậy, không thể tìm ra khuyết điểm.
Ông trời luôn đối xử vô cùng dịu dàng với mỹ nhân, ngoại trừ một khuôn mặt không ai sánh được, cô còn có một giọng nói hay. Lúc nói chuyện, tốc độ nói đều đều, tiếng nói dịu dàng lại mang theo một ít âm thanh êm tai của thiếu nữ rất dễ nghe.
Giống như trời sinh để quyến rũ hoàng thượng.
Thái hậu hừ nhẹ, giọng nói kiêu căng: “Cái miệng này của ngươi, đúng là biết nói chuyện. Nhưng mà hôm nay ngươi đã tới Từ Ninh Cung, liền phải nghe theo ai gia. Quế Ma Ma, đưa người......”
Phịch một tiếng! Âm thanh nặng nề chấn động làm cho toàn bộ Từ Ninh Cung đều bị rung chuyển.
Thái hậu bị bất ngờ vì âm thanh đạp cửa rất lớn, âm thanh đột ngột dừng lại.
Câu nói tiếp theo ở dưới ánh nhìn sâu thẳm và tối tăm của người đang đi tới giống như cục đá bị chìm biển sâu, chìm xuống không có hồi đáp.