...... Hoàng thượng ngài chưa bao giờ ra lệnh không ai được phép tiến vào a.
Tính ra, có vẻ như chưa bao giờ có nhiều người đến sân tập võ như vậy. Ngày trước có phi tần muốn gây chú ý đến hoàng thượng, nhiều người chọn ở gần Sùng Chính Điện chế tạo những lần gặp ngẫu nhiên trên đường vào triều.
Nơi này, vẫn là lần đầu tiên náo nhiệt như vậy.
Điền Công Công tim đập sấm, run giọng trả lời:
“Hoàng thượng thứ tội, nô tài không phải cố ý tự tiện xông vào đây. An Tiểu Chủ đột nhiên không thấy ở đâu cả, nô tài tìm liên tục hơn nửa ngày, thật vất vả ở gần đây tìm được tiểu chủ, sốt ruột quá nên mới chạy vào.”
Kỳ Diêm từ từ quay đầu, bỗng nhiên cau mày, đôi mắt đen như mực như từng lớp biển sâu vây quanh người trước mắt.
Không phải cô đang êm đẹp mà đứng ở bàn đá kia sao? Đi theo anh từ lúc nào vậy ?
Gió lạnh thổi qua, tay áo bay bay. Quần áo của hai người bay theo gió thổi, thỉnh thoảng lướt qua nhau, phát ra âm thanh nhỏ khi vải cọ xát vào nhau.
Ánh mắt Kỳ Diêm nặng nề, giữa lông mày ẩn chứa sự bực bội, nhưng cô gái đối diện anh chỉ tiếp tục cười mỉm, còn lén lút tránh về phía sau anh.
Điền Công Công cúi đầu, không có chú ý tình hình giữa hai người, nhận ra An Nhiễm tới, lúc này mới lau khóe mắt khóc lóc kể lể:
“Tiểu chủ, ngài thật là để cho nô tài tìm mãi mới ra a.”
Thấy hoàng thượng tiếp tục nhìn cô, An Nhiễm cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình. Phát hiện rằng từ góc độ như vậy, cô cũng có thể nhìn thấy Điền Công Công, cô bĩu môi, lại ngẩng đầu, nhỏ giọng giải thích cho mình:
“Công công nhất quyết không để cho tôi đi ra ngoài, tôi mới chạy ra ngoài .”
Chỉ có thể nhìn trên mặt đất Điền Công Công, mỗi lần nghe An Nhiễm nói một chữ, tim liền theo đó mà run rẩy một chút, sắc mặt cũng dần dần u ám.
A, đã lâu như vậy, không kêu một tiếng, ông thật sự cho rằng cô là cái bánh bao nhỏ mềm mại (*) có thể bị ông bắt nạt đâu.
(*) Cái bánh bao nhỏ mềm mại: nhỏ yếu, yếu đuối
Hiện tại xem như đã nhận ra, cô gái nhỏ bề ngoài ngốc nghếch và ngây thơ, thật ra rất thông minh.
Mấy ngày trước đó giả vờ ngoan ngoãn, nhất định là cố ý để ông buông lỏng cảnh giác.
Đúng là vừa chạy ra liền bắt đầu mách lẻo.
Cũng may ông đã sớm chuẩn bị xong lời giải thích.
“Tiểu chủ, nô tài sao dám không cho ngài đi ra ngoài đâu, đây đều là lời dặn dò của thái hậu. Hoàng thượng minh xét (*), thái hậu nói tiểu chủ đến từ quốc gia bên ngoài, không biết lễ nghi của Đại Chiêu, sợ cô ấy không hiểu quy củ, đi ra ngoài xung đột với các quý nhân khác, lúc này nô tài mới không cho tiểu chủ ra khỏi cửa.”
(*) Minh xét: nhìn rõ mọi việc
Đầu thấp hơn một chút, ông tiếp tục nói:
“Hơn nữa, thái hậu cảm thấy tiểu chủ là người xinh đẹp hiếm có, cố gắng dạy dỗ một thời gian, chắc chắn hoàng thượng sẽ rất thích. Thái hậu cố ý đưa tới mấy cái ma ma tự mình dạy dỗ tiểu chủ, vì thế những ngày qua, tiểu chủ đều ở trong cung luyện tập lễ nghi cung đình của chúng ta. Thái hậu luôn suy nghĩ cho hoàng thượng, chỉ mong một ngày nào đó, hoàng thượng có thể hiểu được ý đồ của thái hậu.”
An Nhiễm im lặng, thái hậu chu đáo với cô như thế, sao cô lại không biết?
Cô cẩn thận nhìn về phía Kỳ Diêm, anh đưa tay ra phía sau nắm thành nắm đấm, màu da khỏe mạnh bởi vì lực nắm của anh quá lớn, xương ngón tay đều hiện ra màu trắng xanh.
Nếu như nói, lúc trước hoàng thượng cực kỳ không vui. Vào giờ phút này, đó chính là cực kỳ tức giận, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Vóc dáng của anh rất cao, nếu áp suất không khí trên đầu anh có thể hóa thành đồ vật, tuyệt đối có thể đè chết người.
Một bên là thái hậu, một bên là hoàng thượng, cô bị kẹt ở giữa, nhìn kiểu gì đi nữa đều là cuộc sống của pháo hôi (*).
(*)Pháo hôi: bia đỡ đạn, vật hi sinh, con tốt
An Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một lát sau, bầu trời biến thành khuôn mặt u ám không gì sánh được của hoàng thượng.
Ngay cả nụ cười mỉa mai trên môi anh cũng biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng, lòng bàn tay hơi chai nắm cằm của cô:
“Trẫm thích cô ta?”
Giống như là nghe được câu chuyện buồn cười nào đó, đột nhiên anh giống như lên cơn điên cười ha ha.
An Nhiễm sợ anh cười đau sốc hông, cũng sợ anh thật sự lên cơn, bóp nát cằm của cô làm cho cô tắt thở.
Mím môi im lặng một lát, cùng anh thương lượng:
“Thần thϊếp thích ngài cũng được.” Cho nên nhanh buông tay, cho cô một con đường sống đi.
Tác giả có lời nói:
An Nhiễm: Tôi là người có khát khao sống sót mãnh liệt nhất.
Chương 4 Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương
Giữa trưa, ánh nắng yếu ớt xuyên qua đám mây dày đặc, rải rác khắp nơi. Tia sáng quá yếu ớt, không cách nào xua tan cái giá lạnh của mùa đông.
Một đám người quỳ gối trong căn phòng nhỏ tối tăm, chỉ cảm thấy máu lạnh lẽo hơn.
Không khí ngột ngạt làm cho người khác thở không nổi.
Điền Công Công chậm rãi giơ nắp chén trà, uống nửa chén trà nóng thơm lừng, mới nhấc mí mắt lên nhìn về đám người phía dưới, giọng nói chói tai hiện ra mấy phần ác liệt:
“Một đám đồ ăn hại, ngay cả một người đều trông không nổi, còn sống cũng chỉ lãng phí thức ăn.”
Ánh mắt của ông ta hơi ngừng lại, bị ánh mắt khóa chặt hai tiểu thái giám bị dọa đến thay đổi sắc mặt, quỳ tiến lên:
“Công công tha mạng! Công công tha mạng a! Tiểu nhân luôn ở đó giữ cửa, một bước cũng chưa từng rời đi, cầu công công minh giám.”
Điền Công Công cười không nói, ông biết.
Ông còn biết, tiểu chủ không đi cửa lớn, cô ta leo tường để ra ngoài.
Ban đầu nghĩ rằng con chim hoàng yến được nuông chiều tại trong l*иg, đã sớm bị bẻ gãy cánh, căn bản không biết bay. Không ngờ tới, cô còn biết bò tường. Mà cho đến bây giờ, ông còn không có tìm ra công cụ phạm tội, quả nhiên là đã quá xem thường cô!
Tường trong sân cao năm thước, chỉ dựa vào một người mảnh mai yếu đuối như cô chắc chắn không thể vượt qua được, khẳng định là Thải Y cùng Thải Lê đã giúp cô.
Điền Công Công nheo đôi mắt nhỏ lại, đưa tay vỗ nhẹ khuôn mặt của tiểu thái giám:
“Tôi tha cho cậu, vậy ai tha cho tôi? Vật nhỏ, muốn trách thì trách số mệnh của cậu không tốt. Mang xuống.”
Xảy ra chuyện, phải có người gánh lấy hậu quả.
Thải Y cùng Thải Lê được tiểu chủ giữ gìn, ông không thể động tới, đương nhiên ông chỉ có thể tìm người khác thay thế.
Đêm qua An Nhiễm ngủ không ngon, sau khi trở về liền ngủ trưa bù.
Trong lúc mơ màng, hình như cô nằm mơ.
Trong giấc mơ trắng xoá, hoàng thượng mặc đồ đen toàn thân, như Sát Thần, nắm cằm của cô:
“Cảm thấy mình lớn lên rất xinh đẹp? Thật là trùng hợp, trẫm ghét nhất là mỹ nhân.”
“Muốn trẫm thích cô? Nằm mơ cũng không có khả năng!”
“Khóc một tiếng để trẫm nghe một chút, khóc đến khi trẫm hài lòng, tha cho cô không chết.”
Từ đầu đến cuối cô không nói một lời, lúc này mới nói: “Tôi khóc không được.”
Sau đó, răng rắc!
Hoàng thượng nhẹ nhàng bẻ gãy cổ của cô, cô chết thẳng cẳng.
Thật là khó chịu, không khí đâu hết rồi? Hu Hu Hu, cô thật sự đã chết rồi sao? Không cần, cô còn muốn sống.
An Nhiễm vất vả giãy dụa, cuối cùng cũng mở được mắt ra.