Trên cửa sổ cách giường không xa, lan điếu đang dùng lá cây đánh văn trúc. Thật ra nói là đánh thì có hơi quá, hẳn là lan điếu dùng lá khều cành của văn trúc thì đúng hơn, lực cũng không lớn, giống bạn bè vỗ vai nhau lúc chơi đùa ấy.
Điều làm Chu Toàn hoảng sợ không phải là chậu lan điếu nhà mình không gió tự động, nhẹ nhàng vỗ vào chậu cây khác mà là mỗi chậu cây tỏa sáng kia đều có một nhóc chibi lớn cỡ ngón cái ngồi trên cành, nhìn dáng vẻ giống như đang nói chuyện phiếm.
Tiếng nói chuyện khiến Chu Toàn thức khỏi giấc ngủ trưa chính là do hai nhóc chibi kia phát ra, chính xác hơn là nhóc ngồi trên cây lan điếu. Bé ngồi trên văn trúc chỉ nghe, rất ít nói, nhiều nhất là nhẹ nhàng lắc hoặc gật khi lan điếu dùng lá chạm vào văn trúc dưới chân nó mà thôi.
Chu Toàn tưởng mình đang nằm mơ, cậu không thể tin được mà véo mạnh một cái lên đùi, đau đến mức suýt chảy cả nước mắt, nói không chừng sẽ tím cả thịt cho xem. Nhưng đau thế này thì chắc chắn không phải nằm mơ rồi, trên hai chậu cây phát sáng nhà mình thật sự xuất hiện hai “cậu bé ngón tay cái”.
Mang theo vẻ mặt tựa như ảo mộng, Chu Toàn lặng lẽ bò từ giường sưởi đến dưới cửa sổ, nghe lén xem chúng nó đang nói gì.
Tới gần, cậu thấy hai nhóc chibi kia rõ hơn. Nhóc trên chậu lan điếu mặc quần áo màu xanh nhạt, eo thắt đai lưng màu trắng bản rộng, mặt tròn xoe, tiếng nói như con nít, trên đầu có một dải màu xanh lục đong đưa, đang liên tục nói cái gì đó với nhóc bên cạnh.
Cách đó không đến 20 cm, chỗ văn trúc cách lan điếu gần nhất là một mỹ nam mặc trường bào màu xanh, tóc dài màu đen xõa sau lưng như thác nước, lắc lư nhè nhẹ theo động tác vỗ về của lan điếu, dáng vẻ tràn đầy tiên khí.
Chu Toàn trốn dưới cửa sổ, thấy nhóc mặt tròn tiếng con nít nói với nhóc tiên khí áo dài xanh cách đó không xa: “A Văn, cậu đừng lạnh lùng với chủ nhân thế. Lúc chủ nhân vuốt ve cậu thì phải nói một câu, như vậy chủ nhân mới có thể cảm nhận được yêu cầu của chúng ta, chăm sóc chúng ta tốt hơn được.”
Nhóc tiên khí mặc áo dài xanh tên A Văn nghe vậy chỉ hờ hững ừ một tiếng, không biết có thực sự để tâm đến lời khuyên của nhóc mặc tròn tiếng con nít kia hay không nữa.
Giọng con nít thấy thế có vẻ nóng nảy, khống chế lá cây dưới chân lắc cành văn trúc vài cái, cao giọng nói: “Tớ nói thật đấy, chủ nhân có thể cảm nhận được suy nghĩ của chúng ta, hơn nữa ngài ấy chẳng thấy kì lạ chút nào cả, chuyện này đối với những kẻ có chút đặc thù như chúng ta mà nói chính là phúc âm. Tuy ngài ấy tham ăn lại không thích vận động, nhưng lại là con người đối xử với tớ tốt nhất. Cậu vừa được chủ nhân mang về nhà không bao lâu nên không rõ, nhưng tớ được chủ nhân mang về từ thủ đô đấy, xa như vậy mà ngài ấy còn mang theo tớ thì chắc chắn là yêu tớ lắm đó. Cậu đừng sợ ngài ấy, nếu chủ nhân mang cậu về thì nhất định sẽ chắm sóc tốt cho cậu.”
Áo dài xanh nghe vậy hơi cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, giọng con nít thấy cuối cùng bạn mình cũng chịu để tâm tới lời mình nói thì hưng phấn nghiêng người sang, muốn tới gần hơn.
Áo dài xanh có vẻ hơi sợ giọng con nít, thấy nhóc đến gần thì rụt ra đằng sau một chút. Giọng con nít thấy mình dọa sợ người ta thì mặt lập tức ỉu xìu, khuôn mặt tròn tròn gần như biến thành mặt bầu dục.
“Xin lỗi mà, cậu đừng sợ tớ, lúc cậu vừa tới tớ không phải cố ý đánh cậu đâu. Tớ còn nhỏ nên không khống chế tốt sức lực, cậu lại mãi không trả lời nên tớ mới sốt ruột.”
Áo dài xanh nghe vậy cẩn thận ngẩng đầu, thấy lan điếu đối diện không ngừng khom lưng xin lỗi thì lập tức đứng lên, muốn đi qua đỡ nhóc dậy. Lúc bước ra khỏi cành văn trúc, tiến vào mảnh lá cây thon dài của lan điếu thì A Văn hơi chần chờ một chút, nhưng cuối cùng nhóc vẫn đi sang.
Thấy áo dài xanh đến gần, rõ ràng giọng con nít cũng cực kì tò mò. Hai nhóc chibi cẩn thận nhìn nhau, vài phút sau lại đồng thời đỏ mặt.
Giọng con nít vốn giỏi ăn nói, vậy mà lúc nói chuyện lại hơi lắp bắp. Còn nhóc mặc áo dài xanh kia cuối cùng cũng mở miệng, đứt quãng nói: “Tớ… không phải không muốn trả lời, tớ… chưa nói chuyện lưu loát được.”
Giọng con nít kinh ngạc hỏi: “Hóa ra là thế, cậu cao hơn tớ, cũng tươi tốt hơn nên tớ còn tưởng cậu lớn hơn cơ, thế bây giờ cậu mấy tuổi rồi?”
Áo dài xanh nhíu mày suy nghĩ, vươn 2 bàn tay rồi lại gập 3 ngón tay lại: “7 tháng, cộng thêm mấy ngày nữa.”
Nhóc mặt tròn yên lặng tính nhẩm một lúc rồi sung sướиɠ nói: “Còn mấy ngày nữa là tới được 8 tháng rồi, cậu phải gọi tớ là anh.”
Áo dài xanh cười ấm áp, nhóc còn chưa biết cách biểu đạt cảm xúc, chỉ biết lúc này mình vô cùng vui vẻ, muốn cười.
Chu Toàn nghe đến đó thì thật sự không nhịn được nữa, cậu ngồi thẳng người, còn chưa kịp nói gì thì hai nhóc bé xíu trên lan điếu đã bị cái đầu to đùng đột nhiên xuất hiện của cậu dọa nhũn cả chân.
Áo dài xanh nhanh chóng chắn trước mặt nhóc mặt tròn rồi dùng sức đẩy nhóc một cái, nhóc kia ngã ngồi trên phiến lá lan điếu, chỉ nháy mắt đã biến mất không thấy. Thấy nhóc lan điếu an toàn, áo dài xanh xoay người chạy thật nhanh, mượn dùng lực đàn hồi của phiến lá lan điếu nhảy trở lại cành văn trúc, cũng biến mất tăm.
Tất cả kết thúc chỉ trong vài giây, nhanh đến mức Chu Toàn không kịp phản ứng. Chờ cậu nhào tới trước hai chậu cây thì thì hai nhóc chibi kia đã không thấy đâu nữa.
Chu Toàn ngơ ngác nhìn chậu cây trên cửa sổ, lúc này trông chúng chẳng khác gì những cây lan điếu, văn trúc bình thường cả, cứ như những gì Chu Toàn vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác vậy. Nhưng Chu Toàn biết đó không phải ảo giác, đùi cậu vẫn còn nhâm nhẩm đau đây này! Hai chậu cây trên cửa sổ vẫn đang tỏa ra ánh huỳnh quang, quan trọng nhất chính là chậu lan điếu kia vẫn đang khóc oe oe!
Gặp ma thật rồi, sao thế giới lại đột nhiên trở nên huyền huyễn thế này?
Chu Toàn chống cằm ngồi khoanh chân bên cửa sổ, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn hai chậu cây. Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà Chu Toàn cứ cảm thấy lúc mình nhìn chúng, phiến lá của chậu lan điếu kia sẽ không nhịn được mà run lên vài cái.
Chu Toàn nghĩ tới cây cối tỏa ra thứ ánh sáng mà chỉ mình mới có thể nhìn thấy; nghĩ tới chậu lan điếu hàng ngày nhõng nhẽo đòi phân bón, đòi nước sạch, đòi ánh mặt trời; nghĩ tới nhóc chibi vừa nãy - rất có thể chính là lan điếu - vụng về khuyên nhủ một nhóc chibi khác chấp nhận mình. Cậu cứ nghĩ như vậy rồi vô thức bật cười.
Đột nhiên cậu cảm thấy mình lo lắng quá đà, hai chậu cây nhỏ bày trò gây chuyện cũng không biết như vậy thì có thể có nguy hiểm gì được chứ? Dùng thân hình cao cỡ ngón cái của chúng hủy diệt thế giới? Hay là dùng lá cành rễ đánh mình? Chỉ sợ mấy nhóc đó còn chẳng rời khỏi chậu cây được ấy nhỉ?
Nghĩ đến đây, thần kinh vốn hơi căng thẳng của Chu Toàn đột nhiên thả lỏng lại. Cậu đứng dậy ngồi lên bệ cửa sổ nhà mình, một chân co lên một chân duỗi thẳng, chọc ngón tay vào cây văn trúc: “Xuất hiện đi, anh nhìn thấy hai đứa rồi.”
Cây văn trúc cao thẳng đứng lặng như tờ, cũng không cho Chu Toàn bất cứ phản ứng nào cả, yên tĩnh giống hệt lúc trước.
Chu Toàn thấy thế thì chuyển sang chọc cây bên cạnh, so với văn trúc thì lan điếu dễ bắt nạt hơn nhiều. Ngón tay Chu Toàn vừa mới chọc vào nó, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng oe oe của nhóc này vang lên lớn hơn hẳn.
“Oe oe oe, làm sao bây giờ A Văn? Chủ nhân phát hiện ra sự dị thường của chúng ta rồi, ngài ấy biết chúng ta không giống với những cây văn trúc, lan điếu khác. Oe oe oe, chủ nhân còn chấp nhận chúng ta không, hay sẽ sợ hãi vứt chúng ta ra ngoài? Thế giới ngoài kia có dễ sống không? Sẽ có sâu tới ăn lá và rễ của chúng ta sao?”
Lan điếu run rẩy dưới ngón tay Chu Toàn, phiến lá không ngừng lắc lư. Chậu văn trúc kia nghe thấy lan điếu khóc oe oe thì không lờ Chu Toàn đi nữa, nó cố gắng chĩa cành về phía Chu Toàn.
Nghe lan điếu nói năng lộn xộn, nhìn chỗ lông mịn trên cành văn trúc nhỏ xíu sắp xù lên, Chu Toàn cảm thấy mình đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ chúng nữa thì hơn. Vừa lúc hiện tại đầu óc cậu cũng hơi loạn nên quyết định ra ngoài một chút cho bình tĩnh, nhân tiện cho hai chậu cây quái quái này thời gian giảm xóc luôn.
Nghĩ đến đây, Chu Toàn buông lá lan điếu ra, xuống giường đi giày, lúc sắp ra cửa còn theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua phía cửa sổ. Quả nhiên cậu thấy hai chậu lan điếu và văn trúc vẫn đang tản ra ánh sáng lấp lánh.
Ầy, việc lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều, lại còn đều bị cậu thấy nữa...