Biệt danh Chu Chu này là một đặc điểm nổi bật với cậu. Trong tất cả những người Chu Toàn quen, hoặc quen Chu Toàn, chỉ có một người sẽ gọi cậu như vậy.
“Anh Bảo Cánh? Anh Bảo Cánh!!! Đúng là anh, anh đã về rồi!!!”
Cuối cùng cũng nhìn thấy người mình muốn gặp nhau, Chu Toàn hưng phấn vừa chạy vừa nhảy như trẻ con, vui vẻ lao về phía anh. Bảo Cánh vươn tay xoa đầu Chu Toàn như khi họ còn nhỏ, cảm giác quen thuộc làm anh thấy rất dễ chịu, khóe miệng càng lúc càng cong hơn.
“Anh Bảo Cánh, anh về lúc nào thế? Sao vừa rồi ở trên xe không xuống dưới? Em còn tưởng nửa đường gặp cướp nữa.”
Người đàn ông cao lớn nghe vậy dùng mu bàn tay gãi chóp mũi, xấu hổ nói: “Lâu lắm không về rồi, sợ em không nhận ra anh nên không dám xuống.”
Thấy anh vẫn giống khi còn nhỏ, lúc nào xấu hổ là lại dùng mu bàn tay cọ chóp mũi, Chu Toàn không khỏi cười nói: “Sao anh lại nghĩ thế? Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mặc chung một cái quần, sao em không nhận ra anh được, coi thường người ta quá. Đừng nói chỉ là 10 năm không gặp, cho dù là 20 năm, 30 năm mới gặp lại thì chắc chắn là em cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra anh rồi.”
“Này! Biểu cảm gì thế hả? Không tin em đúng không?”
“Tin! Vì anh cũng thế mà, chỉ cần nhìn cái bóng thôi là từ rất xa anh cũng biết là em rồi.”
Chu Toàn nghe vậy, đầu tiên là trầm mặc, sau đó cậu kiễng chân, duỗi tay ôm đối phương một cái thật chặt.
“Anh Bảo Cánh, mừng anh về nhà.”
Đột nhiên bị ôm, lúc đầu cơ thể người đàn ông cao lớn có hơi cứng lại, nhưng khi thân thể ấm như mặt trời nhỏ kia bao lấy mình giống như trong kí ức, Bảo Cánh thả lỏng rồi ôm lại cậu.
Với cái ôm này, chỉ chớp mắt 10 năm ngăn cách đã biến mất sạch, cảm giác khăng khít ăn ý lại trở về trên người cả hai.
Vắt áo da lên cánh tay, Bảo Cánh dẫn Chu Toàn lên chiếc Ford Eagles của mình, vừa tiếp tục lái vào thôn vừa hỏi: “Đi đâu đây? Về nhà em hay tới nhà bà nội Trần?”
Chu Toàn đang sốt ruột muốn chia sẻ tin tức bạn tốt trở về cho người khác biết, cậu nghe anh hỏi thì cúi đầu nhìn quần áo của mình, thấy tuy dính một ít bụi đất lúc dọn dẹp nhà kính không dính dầu mỡ gì cả, vẫn có thể xem như gọn gàng. Không thay quần áo cũng được, chút nữa đến nhà bà dì thì dùng chổi lông gà quét qua là xong.
Chu Toàn nghĩ vậy rồi thắt đai an toàn: “Đến nhà bà dì đi, cậu cả thấy anh thì chắc phải vui lắm đấy.”
Chàng trai cao lớn lái xe nghe vậy thì cười, không nghi ngờ gì lời cậu nói hết.
Trong thôn ai cũng biết, ba nhà Bảo, Chu, Trần có quan hệ tốt nhất, đã vài thế hệ, mấy chục năm thân như một nhà. Ba nhà này về thôn, ngoài nhà mình ra thì nhất định sẽ đi thăm hai nhà khác.
Xe bán tải chạy thẳng đến cửa nhà họ Trần. Con chó già trông nhà nhìn thấy chiếc Ford Eagles thì sủa gâu gâu vài tiếng, nhưng khi nhìn thấy Chu Toàn và Bảo Cánh xuống xe, nó khịt mũi vài cái, ánh mắt hơi nghi ngờ, nhưng vì nhận ra mùi của Chu Toàn nên vẫn dừng sủa, ngoan ngoãn cúi đầu vẫy đuôi với hai người họ.
Nhưng con ngỗng đực kia thì vẫn tận chức tận trách như cũ, đi từ trong chuồng ra kêu quàng quạc với Chu Toàn.
Trong mắt con ngỗng đực này, Chu Toàn chính là kẻ thua cuộc dưới tay nó. Đối với thằng nhóc sợ nó, được chủ nhân che chở mới dám đi vào sân này thì nó chưa khách khí bao giờ cả, bắt được cơ hội là nhất định phải đuổi thằng nhóc đi.
Chu Toàn bị con ngỗng coi là hèn nhát ôm trụ cửa nhà họ Trần khóc không ra nước mắt. Không cần đoán cậu cũng có thể nhìn ra sự khinh bỉ và kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt con ngỗng kia.
Con ngỗng đực giống như mèo vờn chuột, chậm rãi tới gần Chu Toàn, dọa cậu lui dần về phía sau, cuối cùng lưng bị chặn lại trong một l*иg ngực ấm áp.
“Em vẫn sợ mấy con mỏ bẹp, có cánh thế này nhỉ?”
Chu Toàn nghe được ý cười cố giấu trong câu nói của anh, cậu xấu hổ muốn chết, bị con ngỗng bắt nạt chưa tính, giờ còn bị bạn tốt trêu đùa nữa.
Chu Toàn tức giận thúc nhẹ khuỷu tay vào người anh: “Tại ai hả? Nếu không phải lúc nhỏ bị ngỗng nhà anh đuổi chạy khắp thôn, còn bị thiên vào gốc đùi thì em sẽ bị ám ảnh tâm lý, lớn lên còn sợ bọn nó à?”
Bảo Cánh cười khẽ, ngay cả bộ dáng cậu cãi cùn mà anh cũng cảm thấy đáng yêu, giống mèo con xù lông, vươn móng vuốt kêu meo meo.
Con ngỗng kia càng đến gần thì người Chu Toàn càng cứng đờ ra. Cảm nhận được tấm lưng dựa vào ngực mình đã cứng còng như tấm ván gỗ, Bảo Cánh không cười nữa, anh nâng mắt nhìn về phía con ngỗng đực đang không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia.
Con ngỗng đang đắc ý huênh hoang bị anh nhìn chằm chằm thì lập tức dừng lại, đứng yên ở cửa thò đầu ra, lấm la lấm lét.
Mẹ ngỗng ơi, ánh mắt gì thế, sao người kia trông như muốn hầm ngỗng vậy nè?
Lúc ánh mắt giống như lưỡi dao kia xẹt qua người nó, con ngỗng đực cảm thấy như đang bị nhổ lông rút xương lột da gỡ thịt, chặt thành mấy chục miếng rồi tự hỏi nên nấu mình thành món gì vậy. Một hầm, hai kho tàu, ba nấu tương, bốn nướng, cuối cùng chỉ còn lại xương. Không, nhìn biểu tình của người kia thì có vẻ đến xương cũng không còn, khung xương bị gỡ hết thịt ra rồi sẽ ném vào nồi canh, hầm thành nước cốt cho người đang rúc trong lòng kia nấu mì ăn.
Thân là nguyên liệu nấu ăn, sau nhiều năm thống trị thôn, cuối cùng ngỗng ta cũng gặp phải khắc tinh: một loại sinh vật trời sinh đã đứng trên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn - đầu bếp!
Con ngỗng đực cảm thấy nguy hiểm rốt cuộc cũng thông minh được một lần. Đối với kẻ mang thuộc tính tương khắc với mình, con ngỗng chiến binh kia sợ hãi lui lại, không dám quang quác gì nữa mà quay người về chuồng.
Ừm, bắt nạt kẻ yếu, thực phù hợp với cách sinh tồn của giới gia cầm.
Thấy Chu Toàn vẫn tức giận, Bảo Cánh mím môi cười khẽ một tiếng: “Còn giận à? Đừng nóng, không phải sau đó anh đã báo thù cho em rồi đó thôi? Vì vậy mà còn bị ông ngoại phạt cắt củ cải ba ngày nữa.”
Lúc ấy, nhìn bé Chu Toàn tím cả đùi, đau đến khóc sướt mướt, Bảo Cánh còn đang học tiểu học không nói không rằng vào phòng bếp, xách dao đuổi gϊếŧ con ngỗng nhà mình, cuối cùng thành công biến nó thành một nồi ngỗng hầm.
Bé Chu Toàn đang nước mắt nước mũi vòng quanh cũng được nồi ngỗng hầm kia dỗ nín khóc.
Ông nội Bảo phạt cháu ngoại mình cắt củ cải ba ngày cũng không phải vì thằng bé hầm ngỗng nhà mình - con ngỗng kia dám thiên trẻ con, bị hầm là đáng đời. Ông nội Bảo phạt Bảo Cánh là vì lúc ấy Chu Toàn ăn nhiều quá, no đến bội thực, cuối cùng đành phải đến bệnh viện thôn xin thuốc tiêu hóa.
Bé Chu Toàn bội thực ở nhà uống thuốc tiêu hóa ba ngày thì bé Bảo Cánh hầm ngỗng cũng cắt củ cải liền ba ngày, cắt xong củ cải miếng, củ cải lát, củ cải sợi còn phải đưa đến nhà họ Chu một ít để bé Chu Toàn ăn cho dễ tiêu hóa.
Chu Toàn vừa nhớ tới hình ảnh mình ưỡn bụng gặm củ cải lúc nhỏ thì mặt đã đỏ rực lên, lịch sử đen này thực sự khiến người ta không muốn nhìn lại mà. Sao lúc ấy mình lại ham ăn thế hả trời?
Lúc Chu Toàn đang tự kiểm điểm thì liền nghe thấy người sau lưng nói: “Anh mang từ Tuệ Châu về không ít gia vị, hôm nào làm ngỗng nướng cho em ăn nhé?”
Nói rồi Bảo Cánh còn liếc con ngỗng chiến binh kia vài cái, liếc đến mức nó kẹp chặt cánh, vội vã trốn vào trong hậu cung của mình.
Chu Toàn còn đang mắng bản thân nghe vậy lập tức gật đầu, chuyện tham ăn bị ném ra sau đầu luôn.
Là bạn chơi cùng từ nhỏ tới lớn, không ai biết rõ khả năng nấu nướng của anh Bảo Cánh hơn cậu. Thế nên không phải cậu tham ăn, là tay nghề của anh Bảo Cánh quá tốt nên mới làm cậu không khống chế được chính mình.
Lúc đi qua sân vào cửa nhà, con ngỗng đực bị dọa co đầu rụt cổ cố lấy can đảm ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt đang nhìn nó của Bảo Cánh.
Ngỗng chiến binh bị ánh mắt lột da rút xương của anh dọa đến kêu toáng lên, ngay lập tức vùi đầu xuống dưới cánh của con ngỗng cái bên cạnh, cả người run bần bật.
Bảo Cánh: Sớm muộn gì cũng hầm mày cho Chu Chu ăn.
Ngỗng:.....