Chương 18: Chương 10 phần 2
Phương nói ra kết quả khiến mọi người vỗ tay rần rần chỉ trừ có anh Quân chưa ngưng cười lại được và Linh thì chắc là đang hậm hực khi trò phá đám của nó đã không thành.Chị Trang ngó qua lá bài mà em mình vừa phán:
- Tiếp tục đi.
- Sao vậy? - Niềm vui của tôi tắt dần. - Còn đoạn sau nữa hả.
Phương cắn nhẹ vào môi cậu ấy:
- Tuy nhiên có điều vô hình nào đó đang cản trở tình yêu của hai người. Nếu cậu không tháo gỡ và nhanh chóng đưa ra quyết định cuối cùng…
- Cậu nói rõ được không. - Tôi lo lắng. - Mình không hiểu lắm.
Chị Trang giúp tôi giải hộ lá bài tarot đầy ẩn ý:
- Nói thế này cho dễ hiểu, em sắp rơi vào cuộc tình tay ba.
- Không thể nào. - Tôi nắm tay anh. - Em chỉ yêu mình anh thôi. Làm sao em có thể phát triển tình cảm với ai đó khác khi đang yêu anh chứ.
- Có thể không phải em. - Chị Loan véo vào bắp tay Quân. - Có thể là cậu thay lòng lắm chứ.
- Đau quá! - Quân ngồi sát vào tôi để tránh xa chị Loan ra. - Khả Ngân, từ trước tới nay anh chưa từng yêu một cô gái nào cả. Anh tự tin cho rằng em là mối tình đầu cũng là mối tình cuối của anh.
Mọi người lại vỗ tay rất mạnh sau lời nói của Quân.
Trước mặt tất cả, tôi cũng cam đoan:
- Em yêu ngay bây giờ, sau này cũng vậy. Ngay cả khi có người đàn ông khác xuất hiện khiến em rơi vào cuộc tình tay ba em cũng sẽ chọn anh ngay mà không hề do dự, em luôn chọn anh, chỉ anh mà thôi.
Linh mỉm cười:
- Dù mình không trả đũa được nhưng cũng chúc mừng cậu nhé. Chúc cho tình yêu của hai người sẽ luôn bền vững như lúc này.
Lúc này tôi mới thôi xa lánh cô bạn thân mà tới ôm nó thật chặt:
- Cảm ơn cậu.
- Bói cho mình với. - Yeun xông xáo. - Mình và…
- Thôi cho mình xin. - Linh trợn mắt lên. - Cậu sắp khiến mình nổ tung rồi đấy.
Chị Loan đập bàn:
- Hai đứa này nghe cho kỹ đây. Dù đứa nào lỡ nảy sinh tình cảm với người thứ ba thì chị cũng sẽ cho đứa đó biết tay. Cố gắng ngày này năm sau mang thiệp cưới đến mời chị tham dự là được rồi.
Tôi và anh Quân không thể ngưng cười trước câu nói dí dỏm của chị. Tôi không biết kết quả thu được từ lá bài tarot kia là thực hay giả, là tốt hay xấu. Tôi chỉ biết rằng lá bài đó chính là phép thử hữu hiệu nhất cho tình cảm của tôi và anh. Lá bài đó ép chúng tôi phải cam đoan với nhau là cả hai sẽ không thay lòng, từ giờ cho tới mãi về sau.
Cuộc trò chuyện vui thú của chúng tôi chỉ kết thúc khi tiến sĩ gọi cho chị Loan. Tôi có thể nghe thấy tiến sĩ nhắc rằng nên đưa chị em Phương trở về biệt thự ngay, bọn họ đã đi quá lâu rồi.
Anh Quân cũng đã nghe thấy nên mới rời khỏi chỗ ngồi:
- Yeun và Linh cứ ngồi lại trò chuyện với nhau nhé. Anh và mọi người cần phải đến một nơi.
- Tất cả đi hết à. - Linh thốt lên. - Ồ, vậy bọn em cũng nên đi.
Chị Loan nháy mắt với tôi:
- Đi an toàn nhé. Có chuyện gì gọi cho chị.
Linh thì thầm vào tai tôi:
- Đừng có quên buổi tiệc tối nay đấy. Cậu đừng hòng để Yeun và mình lại với nhau mà trốn tới nơi lãng mạn khác hẹn hò với anh bạn trai.
- Sao cậu ghét Yeun vậy. - Tôi nhăn mặt. - Cậu ấy tốt mà.
- Mình biết cậu ta tốt. - Linh hạ thấp giọng hơn kẻo Yeun nghe thấy. - Nhưng đó không phải mẫu người mình thích. Thế nhé.
Nói hết những gì cần nói với tôi, Linh chạy vội xuống cầu thang như sợ bị Yeun bám theo. Chỉ khổ thân Yeun, tôi đã cố gắng hết sức ghép hai người họ lại với nhau như những gì ngày xưa Linh làm với tôi và các chàng trai khác. Nhưng tôi nhận ra là, nếu hai người yêu nhau thực sự thì cần gì phải để người ta ghép đôi. Ép buộc như vậy cuối cùng kết quả chẳng đi đến đâu hết không khéo lại làm khổ cả hai người bọn họ. Tôi biết Yeun buồn có điều từ giờ tôi đành phải ngưng giúp đỡ cậu thôi. Chỉ mong cậu có thể đánh gục trái tim của Linh hoặc tìm được cô gái hợp với mình.
Anh Quân lái xe chở tôi và chị em Phương về biệt thự. Vậy là cuộc sống bình thường của tôi chấm dứt tại đây, tới biệt thự và câu chuyện về tên quản gia điên loạn của dòng tộc Gokuraku sẽ được khơi mào, rồi đến nhật thực, rồi phép hồi sinh. Điều tuyệt vời nhất tôi mong đợi trong ngày chính là buổi tiệc diễn ra vào đêm nay. Lần đầu tiên tôi có một bạn nhảy, lần đầu tiên tôi đến dự tiệc cùng bạn trai của mình.
Chiếc xe đang lăn bánh đều đều trên con đường dẫn ra ngoại ô thành phố liền khựng lại bất ngờ khiến chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng. Dừng lại trước một người đàn ông mặc com lê đen trắng, tóc dài qua gáy phất phơ trước gió, cổ đeo nơ đỏ trông rất lịch lãm.
- Tâm vận. - Quân nắm chặt bánh lái. - Chúng ta gặp lại kẻ thù cũ rồi.
Các cánh cửa xe hơi mở bung ra khi khóe miệng người đàn ông kia khẽ mỉm cười. Hắn muốn chúng tôi bước xuống. Chị em Phương ngồi co rúm vào nhau còn Quân đang cố liên lạc với ai đó.
Các cánh cửa xe hơi lần này văng khỏi xe trước tâm vận của tên quản gia. Tôi nên sợ hãi rồi bắt đầu la hét như chị em Phương hay tôi nên bước xuống và hỏi xem hắn ta muốn gì. Chắc chắn hắn muốn điều gì đó ở chúng tôi chứ không thì hắn đã làm cả chiếc xe lật ngược chỉ bằng cái chớp mắt.
- Đừng sợ. - Quân nói rất nhỏ mà tôi lại có cảm giác như tên quản gia có thể nghe thấy. - Anh đã liên lạc với mọi người rồi. Giờ anh phải câu giờ đợi họ đến.
Thấy anh xuống xe, tim tôi quặn thắt lại. Ai mà biết hắn sẽ làm gì với anh chứ, loại người đáng sợ như hắn có điều gì mà không thể làm. Thế là tôi cũng vội vàng nhảy khỏi xe, tới bên anh ngay lập tức.
- Ta làm bằng hành động nên các người không hiểu à. - Tên quản gia mỉm cười. - Xuống xe hết đi.
Quân thét lớn:
- Rốt cuộc ông muốn gì?
- Khi nào nhật thực xảy ra. - Tên quản gia vuốt vuốt chòm râu ở cằm. - Một là nói hai là chết.
- Ông vẫn chưa từ bỏ ý muốn hồi sinh người chết ư? - Tôi chỉ trích. - Phép hồi sinh sẽ để lại hậu quả đấy, ông biết không.
Tên quản gia mạnh miệng:
- Ta chỉ biết cậu Ichiro đã được hồi sinh thành công và giờ vẫn sống rất khỏe mạnh.
- Nhân tiện, cho tôi hỏi đây là bộ dạng thật của ông phải không? - Quân dọa nạt hắn. - Có nghĩa là lần này tôi cứa vào cổ ông thì ông sẽ chết thật.
- Cậu dám à. - Tên quản gia cười khanh khách. - Nếu cậu dám cứa cổ ai đó thì Phạm Hòa đáng thương đã không phải tự tay gϊếŧ mẹ đẻ của mình rồi.
Tên quản gia cố tình nhắc đến Phạm Hòa khi tiếng xe của anh ấy vang lên từ phía xa. Tôi ngoảnh mặt lại đằng sau với niềm vui khó tả. Thấy anh bước xuống xe, cảm giác an toàn ùa đến với tôi. Ngay cả khi tên quản gia là một kẻ đáng sợ tôi cũng chẳng mảy may sợ hãi lấy một lần vì có anh ở đây.
Chị em Phương cũng đã ra khỏi xe. Đúng lúc ấy di động của tất cả chúng tôi đều nhận được một tin nhắn tới từ tiến sĩ:“hãy để Trang nói thời điểm nhật thực cho tên quản gia để hắn không động vào mọi người”. Đó là kế hoạch. Chẳng ai bảo ai, chúng tôi xóa luôn tin nhắn rồi cất di động vào túi. Mặt tên quản gia có hơi nhăn lại nhưng thách hắn biết được bọn tôi đang âm mưu điều gì.
Chị Trang run rẩy:
- Nếu tôi nói thời điểm nhật thực xảy ra, ông sẽ tha cho bọn tôi chứ?
- Xin mời. - Tên quản gia nhún vai. - Ta đang chờ câu đó của cô đấy.
- Năm giờ sáng ngày năm tháng năm. - Chị Trang hét lên. - Nhật thực lai.
- Thật không. - Tên quản gia ngẫm nghĩ. - Tại sao cô lại nói cho ta biết, cô không sợ cậu Ichiro sẽ nổi điên lên à.
- Bọn tôi chỉ muốn an toàn rời khỏi đây. - Tôi đỡ lời cho chị Trang. - Ông đã biết được thời điểm nhật thực diễn ra rồi thì để bọn tôi đi đi.
- Tôi phải kiểm chứng lời cô ta đã.
Thấy tên quản gia bước lại gần tôi liền chạy lên trước mặt chị em Phương, bảo vệ họ:
- Bọn tôi đang ở trong hoàn cảnh nào mà còn nói dối ông chứ.
- Ai mà biết được. - Tên quản gia vẫy tay giống như đang gọi ai đó. Trời ơi, phía sau chúng tôi chỉ có Phạm Hòa đang thản nhiên ngồi trên mui xe hơi ngắm cảnh đường phố. Anh bị làm sao vậy, anh không hiểu được tình hình lúc này nguy hiểm tới mức nào à. - Này, anh bạn. Bọn chúng nói thật chứ?
Phạm Hòa nhoẻn miệng cười rồi ném thẳng chiếc di động của anh tới chỗ tên quản gia. Hắn bắt lấy và giở ra xem:
- Thất vọng quá đấy, Khả Ngân. Cô lại dám lừa dối tôi hả. Mấy lần bị tôi gϊếŧ hụt vẫn chưa sợ à?
- Cái quái gì thế? - Quân tức giận. - Cậu mất trí rồi hả? Tại sao cậu cho hắn đọc tin nhắn của tiến sĩ.
Anh chỉ nói có vậy liền im bặt bởi tên quản gia đang làm trò gì đó. Anh nắm chặt cổ họng mình trông có vẻ rất đau đớn. Dường như hắn đang dùng tâm vận bóp nghẹn cổ anh. Tôi hướng ánh mắt hy vọng về phía Phạm Hòa như thể anh vẫn là bạn của chúng tôi, như thể anh chưa hề ném chiếc di động cho tên quản gia kia.
- Phạm Hòa. - Tôi gân cổ lên. - Xin anh giúp bọn em!
Phạm Hòa nhảy xuống đất, bước lững thững tới chỗ anh Quân:
- Dừng lại đi! Để hắn cho tôi.
Tên quản gia ném anh Quân xuống mặt đường, lăn tới đường đi của Phạm Hòa. Anh ta rút một con dao nhỏ ra đâm thẳng vào bụng anh Quân.
- Không. - Tôi khóc thét lên, cuống cuồng chạy tới chỗ anh. Anh nắm chặt bụng mình, ngay chỗ vết thương đang rò rỉ máu. Xúc giác của anh tốt hơn tôi, anh đang rất đau đớn, rất đau đớn. - Chuyện gì xảy ra thế này?
- Cậu phải giới thiệu bản thân trước khi thể hiện chứ. - Tên quản gia thở dài. - Thôi để tôi lo hộ vậy. Giới thiệu với các cô cậu, người bạn mới của tôi. Cậu ta ra tay rất đẹp đấy chứ. Tuy rằng trò mổ bụng đó không hợp với văn hóa Việt cho lắm.
- Bắt cô ả chiêm tinh đó rồi rời khỏi đây. - Phạm Hòa nói. - Đêm qua ở trong bar suốt. Tôi buồn ngủ lắm rồi.
- Đừng! - Phương cố níu giữ chị Trang lại khi tên quản gia dùng bạo lực thì Phạm Hòa nắm chặt cổ cậu ấy dập mạnh vào chiếc xe hơi.
- Đồ khốn nạn! - Chị Trang túm được cổ áo của Phạm Hòa và giằng mạnh khiến chiếc áo sơ mi của anh ta rách toạc. - Tao phải gϊếŧ mày!
Tôi nhìn vào đôi mắt xám kia liền nhận thấy một nỗi đáng sợ tiềm tàng. Phạm Hòa đã biến chất từ khi nào rồi. Chút tốt đẹp của anh ta đã hoàn toàn biến mất. Anh ta cứ ung dung đi theo tên quản gia như thể hắn là bạn của anh thật vậy.
- Dừng lại! - Tôi gắng níu lại Phạm Hòa. - Hắn đã gϊếŧ mẹ anh đấy.
Phạm Hòa bóp chặt họng của tôi. Trông anh ta lúc này chẳng khác gì một con quỷ dữ:
- Tôi mới là người gϊếŧ mẹ của mình.
Trong cơn tức giận vỡ bờ, tôi chỉ biết nhỏ cho anh ta vài giọt nước mắt khinh bỉ mà thôi:
- Cút xuống địa ngục đi. Đồ khốn.
- Tôi luôn ở địa ngục mà.
Phạm Hòa hất tôi lăn ra đất còn anh ta thì bước lên xe chở tên quản gia đi mất hút. Tôi chỉ biết đỡ anh Quân dựa vào xe hơi rồi xem xét tình hình của Phương với tâm trí rối bời. Nói đúng ra là tôi chẳng biết làm gì bây giờ cả, anh Quân thì ngất đi vì mất máu, Phương thì ngất đi do cú va chạm. Tôi thầm mong người nằm đây là kẻ vô dụng như tôi còn hơn.
Trong lúc tôi giở di động ra nhấn số gọi cứu thương bằng các ngón tay run rẩy thì chị Loan đã lái xe tới nơi. Tôi tức tưởi chạy tới ôm chầm lấy chị. Tôi ước gì mình có thể giải thích tất cả mọi điều xảy ra ban nãy cho chị nghe bằng một câu nói. Rằng Phạm Hòa là tên phản bội, rằng anh ta đã bảo tên quản gia đưa chị Trang đi mất, rằng anh ta đã khiến Phương ngất xỉu, rằng anh ta đâm dao vào bụng anh Quân. Tôi không thể tin được mình đã từng tha thứ cho tên đáng sợ này.
Nhờ sự giúp đỡ của chị Loan mà Phương và anh Quân nhanh chóng được chở đến bệnh viện gần nhất. Vết thương trên bụng của anh rất sâu nhưng bác sĩ nói là đường đâm của dao không vào chỗ hiểm nên chỉ cần khâu vào rồi nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại ngay. Đáng lẽ hôm nay sẽ là ngày đẹp nhất của tôi và anh vậy mà mọi chuyện lại thành ra thế này. Tôi căm hận cái người mang đôi mắt xám đó. Nếu còn gặp lại, tôi nhất định sẽ không tha cho anh ta. Từ giờ tôi sẽ tới biệt thự thường xuyên, tôi sẽ không trốn tránh cuộc sống mà tôi phải sống nữa. Tôi bắt buộc phải tập luyện tâm vận để đấu tranh với lũ người man rợ kia.
*** Quán bar lại trở thành nơi Phạm Hòa lui tới nhiều thứ hai sau biệt thự. Sau buổi “nɠɵạı ŧìиɧ” với Khả Ngân anh đã nhận thấy cơ hội của mình chỉ là con số không tròn trĩnh khi mà cô ấy đã chính miệng nói rằng sẽ chỉ yêu một mình Quân từ giờ cho tới mãi về sau. Anh đã uống không biết bao nhiêu rượu, gây hấn với không biết bao nhiêu người đến nỗi giờ đây anh chỉ có thể nằm gục xuống quầy bar, chân không nhấc lên nổi.
Một cô ả nắm tay Phạm Hòa lắc qua lắc lại:
- Nhảy với em một điệu nào.
- Biến đi! - Anh la mắng với cái giọng say khướt. - Tôi chỉ muốn nhảy với cô ấy thôi.
- Trông mày thật thảm hại.
Người đàn ông mặc com lê đen trắng, cổ đeo nơ đỏ đẩy một chai Vodka tới chỗ Phạm Hòa. Anh ngước mặt lên nhìn cái bộ dạng lịch lãm đến phát tởm của hắn rồi lại gục xuống.
- Mày cũng biến đi trước khi tao điên lên.
- Tao có chuyện cần thương lượng với mày. - Tên đó cười khì. - Trong trường hợp mày định hỏi tao là ai thì tao gợi ý nhé. Ví dụ như cảm giác bị thằng con phi dao vào đầu…
Phạm Hòa cầm chai Vodka nện thẳng vào đầu tên đó nhanh tới mức hắn còn chưa kịp chớp mắt. Thấy mọi người la hét, anh xách cổ áo hắn lôi thẳng vào khu vệ sinh để tiện tay hành hạ.
- Nói cho tao một lý do để tao tha cho mày đi.
Tên đó liếʍ láp mấy giọt máu nhỏ từ trên đầu xuống miệng hắn:
- Một thôi phải không. Được rồi, mày muốn hồi sinh mẹ mình chứ.
- Sao? - Phạm Hòa dí sát mặt anh vào khuôn mặt hắn. - Mày hỏi câu này để làm gì?
- Thừa nhận đi, mày rất muốn thực hiện phép hồi sinh phải không? - Tên đó mỉm cười. - Mày biết tao luôn theo dõi mày sát nút mà. Thú thực trong số đám tạp nham của cậu Ichiro thì tao khoái mày nhất. Và mày không làm tao thất vọng khi lén đóng băng xác mẹ mình trong tủ đá.
Phạm Hòa cười vang:
- Phải, tao thừa nhận đấy. Tao sẽ chờ nhật thực để hồi sinh mẹ mình còn mày sẽ phải chết ngay bây giờ.
- Đây là bộ dạng thật của tao. - Tên đó chỉnh lại chiếc nơ cài trên cổ áo. - Mày gϊếŧ tao thì tao sẽ chết hẳn, tao mà chết thì mày không thể tìm ra người thứ hai trên đời này biết cách thực hiện phép hồi sinh đâu. Tao khuyên mày đừng trông mong vào cậu Ichiro và đống sách cổ vớ vẩn đó.
Đôi mắt xám của Phạm Hòa mở to ra:
- Vậy thì tao phải tin vào mày à? Trước khi chết, mày có muốn nói câu gì nữa không.
Tên đó dùng tâm vận ép chặt Phạm Hòa vào tường:
- Câu đầu tiên, tao sẽ không bị gϊếŧ bởi kẻ yếu hơn mình. Câu thứ hai, tao đang giữ cái tủ đá có xác của mẹ mày bên trong.
Nghe từng từ tên đó nhấn mạnh, gân cốt trên người Phạm Hòa nổi hết lên. Anh đang rất tức giận:
- Mày dám động vào bà ấy. Tao sẽ xé xác mày ra.
- Mày không thể xé xác tao, tao cũng chẳng muốn xé xác mày. - Tên đó mỉm cười. - Vì thế tao mới nói chúng ta cần thương lượng. Nghe cho kỹ nhé, một là về phe tao rồi tao sẽ giúp mày đoàn tụ với bà mẹ, hai là tao sẽ xé xác mày và thiêu rụi cái tủ đá, cái tủ đá có mẹ mày nằm ngủ bên trong ấy.
Phạm Hòa biết không thể đùa giỡn với thân xác của mẹ nên anh đành làm mặt dịu đi. Tên đó trông thấy liền ngừng tâm vận để anh ngã xuống nền nhà.
- Cho mày thêm một động lực để hợp tác với tao này. Tao vẫn còn thích thú với việc săn đuổi Khả Ngân đấy.
Phạm Hòa dựa vào tường, anh chỉ biết cười và cười mà chẳng thể làm gì được hơn:
- Thằng khốn. Được thôi, hợp tác thì hợp tác.
- Quyết định nhanh quá nhỉ. - Tên đó nói. - Tao tưởng mày sẽ phải chửi bới om sòm thêm một lúc nữa mới gật đầu đồng ý.
Phạm Hòa dập mạnh đầu của anh vào tường. Anh cần cảm giác đau đớn để mình tỉnh táo lại, để sau này mình không hối hận khi đưa ra quyết định này, một quyết định sẽ khiến anh vĩnh viễn mất cô ấy:
- Vì tao chẳng còn gì để mất cả