Chương 16: Chương 09 phần 2
Anh nhấc bổng tôi vào xe rồi ngồi vào ghế lái:- Tận hưởng một ngày nɠɵạı ŧìиɧ vui vẻ nào, quý cô.
Tôi chỉ vừa mới thắt được dây an toàn thì Phạm Hòa đã nhấn chân ga hết mức khiến cả người tôi đổ nhào về phía sau. Tôi tự hỏi anh ấy là cảnh sát hay là dân đua xe vậy. Nếu để bố tôi thấy anh lái với tốc độ này đảm bảo anh sẽ lại bị đình chỉ công tác thêm một lần nữa. Và nếu ông biết tôi dám ngồi trên chiếc xe đang đi với vận tốc hai trăm cây số một giờ chắc chắn cả đời còn lại của tôi sẽ phải đi lại bằng xe buýt.
- Giờ anh nói cho em biết chúng ta sắp đi đâu được chưa. - Tôi nắm chặt dây an toàn vì sợ mình sẽ bay khỏi xe với tốc độ anh đang lái. - Dù đó là nơi em không muốn đến thì em cũng chẳng nhảy khỏi xe được đâu.
- Dù em có nhảy khỏi xe được thì anh cũng sẽ tóm em lại. - Nụ cười nửa miệng mang thương hiệu riêng của Phạm Hòa lại nở trên môi. - Nhưng yên tâm đi. Anh đảm bảo em đã đến nơi này một lần rồi sẽ lại muốn đến thêm lần hai.
- Em nói là muốn đi gặp mẹ. - Tôi nhăn mặt. - Và anh cũng đã đồng ý rồi, nhớ chứ.
- Thì chúng ta đang đi gặp mẹ em mà.
Anh lại nhấn chân ga mạnh hơn nữa làm tôi sợ thót tim. Tôi cảm tưởng như mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc trong khu trò chơi vậy. Tôi sẽ cố không nôn thốc nôn tháo khi xe dừng lại.
Xe đang tiến vào thành phố. Tôi thầm cảm ơn dòng người qua lại trên đường khiến cho tốc độ của Phạm Hòa giảm dần, giảm dần tới khi vận tốc xe chỉ đạt ngưỡng trung bình. Lúc này tôi mới dám bỏ tay ra khỏi dây an toàn và hít thở đều đặn. Miệng tôi lúc này khô rát, tôi toan với tay lấy lon nước cứ rung lên bần bật trước tầm mắttheo nhịp chuyển động của xe thì lon nước ấy bay vụt tới chỗ Phạm Hòa. Tôi biết đây là xe của anh nhưng anh không thể nẫng tay trên của tôi bằng tâm vận như thế được. Đó là chơi xấu.
- Muốn uống không. - Phạm Hòa nhấc môi ra khỏi miệng lon sau khi anh đã nốc một hơi dài. - Em sẽ phải môi chạm môi với anh đấy.
- Vậy em thà chết khát còn hơn. - Tôi cướp lấy lon nước từ tay anh và rút khăn giấy trong túi áo của mình ra lau sạch miệng lon. - Hoặc em sẽ thanh lọc nụ hôn của anh rồi uống cạn lon nước này.
- Chúng ta đã từng hôn nhau mà. - Phạm Hòa nói. - Trong hoàn cảnh có độ lãng mạn bằng không nhưng rõ ràng em chịu để anh hôn mà không đẩy ra ngay.
- Cuối cùng em cũng đẩy anh ra. - Mặt tôi tự nhiên đỏ ửng. Làm sao anh có thể biết được đó là nụ hôn đầu đời của tôi. - Được rồi, em thừa nhận đôi mắt của anh có gì đó thu hút em. Giống như em đang bị thôi miên vậy. Và rõ ràng em không hề có ý muốn chấp nhận nụ hôn đó.
Có cảm giác như tôi đang phủ nhận hoàn toàn xúc cảm trong lòng mình. Đầu óc tôi tự nhiên rối tung hết lên, tôi chưa bao giờ nhớ lại nụ hôn đầu của mình cả. Ban nãy mường tượng ra chợt tôi cảm thấy nụ hôn của anh cũng đâu có kinh tởm như tôi đã từng nghĩ. Rất tuyệt. Không, tôi không nên cảm thấy nụ hôn đó tuyệt vời, như thế này là sai trái, tôi đang hẹn hò với anh Quân mà tôi lại cảm thấy nụ hôn của Phạm Hòa thật tuyệt vời sao. Tôi thì có khác gì mấy cô ả ve vỡn đàn ông chứ. Tôi phải ép mình quên đi nụ hôn đầu đời đó, quên đi cảm xúc mà tôi có. Từ giờ trở đi, nụ hôn đầu mà tôi có được là ở trong khu rừng, và người trao nụ hôn đó cho tôi là anh Quân, tôi và Phạm Hòa chưa bao giờ động chạm vào nhau cả.
Kể từ lúc áp đặt suy nghĩ của bản thân tôi chẳng dám quay mặt sang nhìn Phạm Hòa mà chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn đôi mắt xám của anh qua kính chiếu hậu trong xe. Ánh mắt anh đượm chút buồn. Chắc chắn không phải vì mấy lời nói của tôi bởi anh đâu có để tâm đến mấy điều vụn vặt ấy, anh là Phạm Hòa cơ mà.
Chiếc xe dừng lại trước của một quán cơm lạ lẫm mang biển hiệu “Việt-Hàn”. Tôi nhìn anh bước xuống xe và chỉ ngồi trong xe nhìn anh thôi. Trời ạ, tôi thật điên dồ khi ngồi đợi Phạm Hòa mở cửa xe cho mình bước xuống. Chỉ có bạn trai của tôi mới làm điều đó còn anh ta đời nào lại muốn lôi tôi ra khỏi xe, anh ta chỉ muốn nhấc tôi vào trong xe để lôi tôi đi mọi nơi thôi. Biết vậy nên tôi đành tự mở cửa lấy mà bước ra ngoài.
- Em sẽ được gặp mẹ ở quán ăn. Bất ngờ đấy.
Lời châm biếm của tôi chẳng tác động đến Phạm Hòa một chút nào. Anh ngoắc tay gọi tôi theo anh đi vào sâu trong quán. Đang tầm buổi trưa nên có rất nhiều người với cái dạ dày trống rỗng ra vào quán đông như kiến. Tính cả tôi nữa nếu Phạm Hòa không đói. Quán ăn này làm ăn thật khấm khá.
Khi tôi mải dòm ngó các bàn ăn để hành hạ dạ dày thì một chiếc đĩa từ đâu bay thẳng tới chỗ tôi nhưng bị Phạm Hòa bắt dính. Theo đường bay của chiếc đĩa, tôi căng mắt ra nhìn liền trông thấy một bà già mặc tạp dề, mái tóc bạc phơ được búi thấp sau gáy, tay chống hông, mặt hất ngược ra sau.
- Thằng nào bảo sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Phạm Hòa ném chiếc đĩa vào thùng rác:
- Bà già rồi nên giữ sức thì tốt hơn.
- Ai vậy anh? - Tôi kéo áo Phạm Hòa. - Cách mà chiếc đĩa bay tới…Bà ấy cũng là nhà ngoại cảm?
- Một bà già ngoại cảm. - Anh cố tình nhấn mạnh chữ “già” khiến mặt bà ấy nhăn lại. - Bà ta sẽ giúp em gặp mẹ đấy. Tới làm quen đi.
Tôi còn chưa kịp thấu hiểu câu nói của anh liền bị anh đẩy tới chỗ của bà. Tôi vội vã trưng bộ mặt tươi cười ra:
- Chào bà, con là Khả Ngân.
Nhìn cách bà ấy cư xử với Phạm Hòa tôi lại tưởng bà rất chi là khó gần nhưng vừa nghe thấy tiếng chào hỏi của tôi mặt bà giãn ra ngay. Ngẫm lại thì điều này chẳng có gì khó hiểu khi mà Phạm Hòa đi đâu cũng bị người ta ghét bỏ. Đó là sở trường của anh ấy.
- Khả Ngân. Sao cậu lại ở đây?
Cả khuôn mặt của tôi lẫn Phạm Hòa đều biến sắc khi tiếng cậu ta vang lên. Yeun Beak. Cậu vừa tiến vào quán với cái cặp vẫn còn đeo trên lưng. Xem ra cậu đã học xong ca của mình rồi.
- Này thằng nhóc. - Phạm Hòa đá vào chân cậu ấy. - Sao anh đi đâu cũng gặp chú mày vậy nhỉ?
Bà già trông thấy vậy liền chạy tới chỗ Phạm Hòa, dẫm lên cái chân mà anh vừa đá Yeun khiến anh phải kêu lên:
- Chết tiệt. Cái quái gì thế?
- Đừng có động vào cháu của ta. - Bà ấy xoa đầu Yeun, bẹo má cậu ấy. - Sao không về nhà mà tới quán của bà thế con?
- Trường của con vừa mới xảy ra một tai nạn. - Yeun thở dài. Cậu ta đang nhắc tới vụ nữ sinh bị thương và nam sinh tự tử hồi sáng. - Bà nói trong trường có việc gì lạ phải kể cho bà nghe ngay mà.
- Bà hiểu rồi. Vào trong quán tự chọn món mà ăn cho no để bà tiếp khách đã.
Bà ấy đuổi khéo Yeun đi rồi dẫn tôi và Phạm Hòa vào căn phòng gần cửa sau quán ăn. Đó là một căn phòng chẳng có chút đồ đạc nào hết ngoài chiếc thảm tròn bảy sắc cầu vồng trải giữa phòng và những chiếc cốc đựng sáp nến đặt đều xung quanh. Lửa trên những sợi bấc trong từng chiếc cốc bỗng dưng bùng cháy khi mọi người tới gần. Tôi chắc chắn là như vậy bởi khi bà mở cửa tôi chẳng trông thấy ngọn lửa nào hết.
- Do anh đấy. - Phạm Hòa lùi ra xa thì các ngọn lửa lại tắt phụt như trò ảo thuật. - Đó là nến gọi linh hồn dùng để tương tác với thế giới bên kia. Khi một nhà ngoại cảm đang mở cửa tới gần, lửa sẽ cháy.
- Em không nghĩ chỉ do anh. - Tôi chậm rãi tiến lại gần các ngọn nến thì lửa liền xuất hiện. - Do em nữa.
- Ồ, em vẫn chưa đóng cửa kể từ hồi đó à. - Phạm Hòa nheo mắt. - Có nghe hiểu những điều anh dạy không thế.
- Em hiểu. - Tôi ngồi xuống chiếc thảm bảy màu. - Khi đó em đóng lại rồi nhưng hồi gặp kẻ nhập hồn trên núi em đã nghĩ tới cái chết và thế là cửa lại mở ra.
- Vậy đóng lại tiếp đi. - Phạm Hòa nói. - Hay là em muốn mở liên tục giống anh hả.
Tôi lặng thinh một lúc rồi mới trả lời anh:
- Đó là vấn đề đấy. Dạo này tâm trí em cứ nghĩ về tên nhập hồn, về các cái chết nên nhất thời em chưa thể đóng được. Khi mọi chuyện qua rồi em sẽ thử.
- Đừng có ngốc thế. - Phạm Hòa cúi xuống gần gương mặt tôi. Gần tới mức tôi có thể trông thấy rõ bản thân mình trong đôi mắt xám của anh. - Càng mở lâu cánh cửa đó càng khó đóng lại. Em có muốn sống giữa hai thế giới giống anh mãi mãi không.
- Có gì xấu đâu. - Tôi cãi lại anh. - Nếu thế em có thể được gặp mẹ hàng ngày.
- Vậy à. Còn phải xem mẹ em có muốn gặp em không nữa.
Anh đạp cửa bước ra ngoài với tâm trạng giận dữ.
Tôi liền hỏi bà:
- Cháu nói gì sai sao?
- Cháu muốn gọi hồn người mẹ đã chết nên mới tới tìm ta phải không. - Bà nói. - Làm bà cứ tưởng thằng nhóc kia lại muốn tiếp tục gọi hồn bà mẹ khi mà bà ta chẳng muốn gặp nó nữa.
- Cháu không hiểu. - Tôi bắt đầu thấy căng thẳng. - Tại sao mẹ anh ấy không muốn gặp mặt.
Bà lắc đầu khi nụ cười nhợt nhạt nở trên môi:
- Có bậc sinh thành nào lại muốn con cái mình cất tâm hồn ở thế giới bên kia mãi mãi. Mẹ của Phạm Hòa không muốn gặp nó là vì thế còn mẹ của con thì…
- Không. - Tôi nuốt nước miếng. - Dạy con phải làm sao để gọi hồn. Mẹ của con nhất định sẽ tới thôi.
Bà dắt tôi vào trong các vòng nến được xếp ngay ngắn giữa thảm. Ngồi giữa các ngọn nến cháy lung linh tôi có đôi chút lo sợ rằng những điều đã xảy ra với Phạm Hòa cũng sẽ xảy đến với tôi. Không phải khi tôi bất tỉnh trên mặt đường, đặt một chân tới thế giới bên kia mẹ đã đẩy tôi trở lại hiện thực hay sao.
- Nghe và làm theo chứ đừng hỏi gì cả. - Bà nghiêm nghị nói. - Linh hồn của con có một nửa của bố và một nửa của mẹ. Đó là lý do linh hồn của các thành viên trong một gia đình có kết nối. Khi con thắp lửa trong nến gọi linh hồn, ánh sáng đó sẽ truyền tới thế giới bên kia và con phải liên tưởng đến kết nối và báo cho mẹ con biết rằng con muốn gặp mẹ. Để linh hồn mẹ con có thể trông thấy con.
Tôi ngồi yên không hề cựa quậy chỉ để thấu hiểu từng lời bà nói. Và tôi bắt đầu thực hiện mà chẳng hỏi câu gì như bà yêu cầu. Tôi chỉ cần gặp mẹ thôi, các câu hỏi thì có ích gì chứ. Ánh sáng được tôi thắp lên đang lan tỏa ở thế giới bên kia. Tôi đang cố nghĩ về mẹ, và chỉ mẹ mà thôi. Tôi nhớ lúc mẹ dạy tôi tập đi xe đạp hai bánh, tôi nhớ lúc mẹ tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi nhớ lại tất cả quá khứ mình từng có cùng mẹ.
- Làm ơn.
Gắng không để nước mắt trào dâng, tôi cầu xin mẹ hãy tới gặp mặt tôi một lần. Tôi biết mình đã tạo ra kết nối được một khoảng thời gian, tôi cũng biết mình đang tự lừa bản thân rằng mẹ chuẩn bị xuất hiện, sắp xuất hiện rồi. Tôi chỉ đang phủ nhận tất cả những gì tôi biết mà thôi.
- Đừng tìm mẹ nữa, con yêu.
Tôi quay phắt lại nơi có tiếng nói. Giây phút tôi nhận ra linh hồn hiền dịu đang tỏa sáng trước mắt mình cũng là lúc mẹ rời khỏi mắt tôi.
- Không thể nào.
Tay tôi nắm chặt ngực mình. Tôi cố gắng tái tạo kết nối một lần nữa. Lần này tôi cảm nhận rõ rệt mẹ đang chống lại kết nối mà tôi tạo ra. Dù có phải ép bà xuất hiện tôi cũng sẽ làm.
- Con sẽ tiếp tục sống với tình thương của bố. - Linh hồn của mẹ lại xuất hiện. - Yêu con!
Lần này linh hồn mẹ xuất hiện ngay trước mắt tôi chứ không đến từ sau lưng nữa. Và lần này mẹ cũng rời đi nhanh hơn lần trước. Giọng nói của mẹ còn chưa thấm nhuần vào tâm trí tôi, làm sao tôi có thể để bà đi như thế được. Nước mắt tôi trào ra, tôi lại tái tạo kết nối mặc dù sự chống lại của mẹ đã cao hơn lần trước rất nhiều.
- Ngừng lại. - Bà đành phải can thiệp vào. - Để mẹ con yên đi.
Tâm trí tôi rụng rời từng chút một, dù bà không ngăn tôi lại thì tôi cũng chẳng thể tạo ra kết nối được nữa. Tôi yếu lòng tới mức chỉ biết nằm bò ra tấm thảm chứ không gượng dậy nổi. Những ngọn nến xung quanh tôi bắt đầu tắt dần. Cánh cửa vô hình kia đã đóng lại bởi mẹ nhắc tôi nhớ rằng bà đã chết. Cái chết của bà chính là sự thật hiện hữu của cuộc sống mà tôi nhất thời quên đi.
Bà của Yeun giúp tôi ổn định tinh thần bằng cách chẳng giúp gì cả. Nghe thật vô lý nhưng điều đó lại có hiệu quả, ít nhất là với tôi. Sự an ủi của người khác chỉ khiến nỗi đau của ngày một rõ rệt hơn.
Những tiếng nấc của tôi phát ra khi cố nói chuyện:
- Con về nhà đây.
- Con khá mạnh mẽ đấy. - Bà mỉm cười. - Thằng nhóc kia đã phá tan hết đồ đạc trong căn phòng này khi mẹ nó ngăn kết nối và nói sẽ không thèm đặt chân tới đây nữa.
Tôi lặng người hồi lâu:
- Anh ấy quay lại là vì con.
Bà dặn dò tôi:
- Yeun không biết bà nó là ai và bà mong rằng nó sẽ không bao giờ biết.
- Con hiểu.
Tôi cúi chào bà rồi rời khỏi căn phòng. Thoáng thấy bóng Phạm Hòa đổ xuống sân ngay cửa sau của quán ăn tôi liền chạy ra đó tìm anh. Tôi và anh chẳng tìm được lời nào để nói với nhau cả. Chúng tôi nhìn nhau như thể ai cũng hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Dễ hiểu thôi, hai con người trong cùng một hoàn cảnh làm sao mà không nhìn thấu nhau được.
- Về thôi. Đừng tới đây nữa.
Tôi đưa tay ra để anh nắm lấy. Dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều tôi và anh tay trong tay bước đi như hai người bạn. Càng hiểu rõ về con người anh tôi càng không hối hận khi quen biết anh chút nào. Đôi mắt xám của anh sẽ luôn chiếm một vị trí nào đó trong tâm hồn tôi bởi tôi không còn sợ đôi mắt xám mỗi khi nhìn vào nó nữa.
Phạm Hòa chở tôi về nhà đúng lúc xe của anh Quân cũng vừa tạt đến nơi. Tôi đã có một ngày chẳng thoải mái gì nên vừa gặp anh ấy tôi liền chạy nhào vào lòng anh.
- Anh quay về biệt thự mà không thấy em đâu cả.
- Em đã đến một nơi không nên đến. - Tôi ngả đầu vào vai anh. - Đáng lẽ em nên ở lại với anh mới phải.
Quân hôn nhẹ vào môi tôi:
- Đáng lẽ anh không nên bỏ đi chỉ vì em muốn vậy mới phải.
Tôi ra vẻ hờn dỗi:
- Anh có một cơ hội để hối lỗi đấy.
Thấy anh cau mày lại tôi liền nói thầm vào tai anh:
- Trường em sắp tổ chức vũ hội.
Anh bật cười, lui lại phía sau chừng hai, ba bước. Anh giơ tay về phía trước và nói với tôi:
- Khả Ngân, em có bằng lòng để anh đưa em tới buổi tiệc không.
- Rất sẵn lòng. - Tôi mỉm cười, nắm lấy tay anh. - Anh sẽ là người đầu tiên cùng em đi dự tiệc và sẽ luôn là người cùng em đi dự các buổi tiệc sau này.
- Chắc chắn rồi.
Anh tiếp tục gửi tặng tôi một nụ hôn đắm đuối khiến trái tim trống trải của tôi được lấp đầy.
*** Yeun đang cầm đĩa cơm ăn nhồm nhoàm thì trông thấy Phạm Hòa ngồi thất thần tại cửa sau. Cậu tiến lại chỗ anh ta, cố giữ khoảng cách sao cho anh ta không thể đập vào đầu cậu hay đá vào chân cậu.
- Khả Ngân về rồi à. Hai người tới tìm bà tôi có chuyện gì vậy.
- Tại sao đó lại là bà cậu chứ. - Phạm Hòa cau có. - Không lẽ cậu cũng giống như tôi.
Yeun nuốt ực đống cơm trong miệng:
- Giống cái gì?
- Vậy là không giống. - Phạm Hòa nhún vai. - Đã vậy thì cậu biến đi cho rồi.
- Anh không thể đuổi tôi được. - Yeun nói. - Đây là quán ăn của bà tôi cũng coi như địa phận của tôi rồi.
Phạm Hòa định dùng bạo lực với Yeun nhưng lại ngưng bất ngờ:
- À, phải rồi. Cô gái mà cậu yêu thầm đã thân thiện hơn với cậu chưa.
- Tôi không biết. - Yeun lắc đầu. - Có lẽ tôi nên thử mời cô ấy tới buổi tiệc của trường. Nếu cô ấy đồng ý có thể tôi vẫn còn cơ hội.
- Trường cậu sắp có tiệc à? - Phạm Hòa vuốt cằm. - Khi nào diễn ra?
- Ngày kia. - Yeun ngẫm một lát rồi nói. - Anh có vẻ quan tâm tới cô gái mà tôi thích và buổi tiệc của trường tôi thì phải.
Phạm Hòa đút tay vào túi quần, đầu ngẩng lên nhìn ánh mặt trời:
- Đương nhiên. Nếu cô ta chịu nhận lời cậu chắc tôi cũng có chút hy vọng. Hai chúng ta đồng cảnh ngộ mà.
Khi Yeun rời đi được một lát thì Khả Ngân bước ra từ căn phòng gọi hồn. Thấy vẻ mặt của cô ấy, Phạm Hòa hiểu ngay đã có chuyện gì xảy ra. Mẹ của cô cũng như mẹ của anh, đều muốn con cái mình lánh xa thế giới bên kia chỉ có bóng tối và nỗi đau. Anh định mời cô đến buổi tiệc nhưng cho rằng thời điểm này không hợp lắm nên anh đành im lặng.
Suốt cả chặng đường đưa Khả Ngân về nhà, anh cũng chỉ im lặng. Anh định nhân chuyến nɠɵạı ŧìиɧ hiếm hoi này để kiếm chút cảm xúc trong lòng cô và nếu như cô đồng ý tham gia buổi tiệc cùng anh thì có nghĩa là anh đã thành công. Anh cứ chần chừ mãi cho tới khi trông thấy chiếc xe của Quân tạt tới nhà Khả Ngân. Linh tính mách bảo anh rằng cơ hội đã vụt bay.
Từ lúc Khả Ngân ra khỏi xe của anh cho tới khi cô mời Quân tới bữa tiệc anh không hề rời mắt khỏi cô. Anh còn nghe lén tất cả những điều họ nói với nhau và tự cười vào mong muốn tranh giành nhỏ bé của mình.
- Cô ấy nói sẽ luôn chọn thằng bạn của mày.
Anh lấy một lon bia trong xe, uống cạn để thưởng thức cái ngày u ám của mình, uống cạn để khỏi nghẹn lòng khi thấy hai người họ hôn nhau. Anh thấy thằng ngốc Yeun còn may mắn hơn mình bởi cậu ta vẫn có cơ hội mời cô gái trong lòng tới dự buổi tiệc. Còn anh cơ hội mở miệng cũng kiếm không ra.