Tôi và Trì Triệt đã ở bên nhau ba năm. Nói chính xác hơn là tôi đã theo đuổi hắn tám năm nay, đến năm thứ năm hắn cuối cùng cũng đồng ý hẹn hò cùng tôi. Thật ra, tôi đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trì Triệt, khi ấy tôi 16 tuổi, vẫn còn đang học lớp 11. Lúc đó đang là giữa hè. Tiếng ve kêu không ngớt, ồn ào phá giấc ngủ trưa, đã thế nắng trưa lúc nào cũng chói chang đến nhức cả mắt. Vì trằn trọc không ngủ được nên tôi cầm bình nước định đi lấy nước uống. Nếu lúc đó tôi không đi lấy nước thì tốt rồi, bởi vì đó là quyết định khiến tôi cả đời về sau đều hối hận.
Nơi lấy nước cách lớp học của chúng tôi rất xa. Tôi đang đi thì gặp Trì Triệt vừa chơi bóng rổ về. Hắn đang dùng đầu ngón tay xoay xoay quả bóng, mặt mày lãnh đạm nhưng lại lộ ra dáng vẻ cô độc mà phong tình.
Tôi ngây người ra một lúc. Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi liền ngước mắt lên nhìn. Vừa hay ánh mặt trời lại đúng lúc chiếu vào, chính là cái liếc mắt đó, khiến trái tim tôi ngay tại khoảnh khắc ấy như được mở khóa, đem cái tên Trì Triệt khắc sâu vào trong lòng tôi.
Lần gặp đầu tiên đó đã gây cho tôi ấn tượng sâu sắc, và mãi về sau tôi mới biết hắn là Trì Triệt danh tiếng lẫy lừng trên trường. Trì Triệt điển hình là một học sinh xuất sắc, vừa có ngoại hình đẹp lại còn đa tài đa nghệ. Hắn còn được tuyển thẳng vào trường cấp ba Nhất Trung với tư cách là học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba và nằm trong top mười toàn khối.
Thành tích của tôi cũng không tồi, có thể đứng trong top 100 của trường cấp ba Nhất Trung, thi vào các trường đại học trọng điểm hàng đầu sau này cũng không thành vấn đề. Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, tôi vẫn cảm thấy tự ti. Những lần nhìn khoảng cách giữa hai chúng tôi trên bảng điểm, tôi đều âm thầm chăm chỉ hơn nữa. Và dần dần, khoảng cách giữa hai chúng tôi càng ngày càng gần hơn.
Không ngoa chút nào khi nói rằng hắn chính là động lực học tập của tôi lúc bấy giờ. Cuối cùng có một lần, đó cũng là lần duy nhất. Tôi thi được vào lớp chọn. Chính là lớp chọn mà Trì Triệt đang học đấy!
Trì Triệt trở thành bạn cùng bàn với tôi, hắn hoá ra vẫn còn nhớ tôi. Khi tôi dọn đồ đến bên cạnh Trì Triệt, hắn lãnh đạm ngước mắt lên nói:
“Là cậu à? Tôi nhớ hình như là tôi đã đυ.ng phải cậu."
Chính câu nói này đã khiến tôi quyết tâm chạy về phía hắn. Được người mình thầm mến nhớ kỹ là một điều vô cùng hạnh phúc…
Với lý do mẹ nấu nhiều quá, tôi mỗi lần đều có chút rụt rè mang thêm nhiều hơn một phần bữa sáng đến cho hắn. Mặc dù đó là một cái cớ rất gượng ép_tôi nghĩ rằng Trì Triệt chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ nhận ra điều đó. Khi tôi đưa nước cho Trì Triệt lúc hắn chơi bóng rổ, tôi luôn nói đó là sự quan tâm của bạn cùng bàn, và hắn thì lần nào cũng nhận lấy. Bình thường hắn không bao giờ nhận nước của người khác nên tôi cho rằng ở trong lòng hắn tôi rất đặc biệt. Sẽ có lúc Trì Triệt mỉm cười xoa đầu tôi, gọi tôi là heo ngốc khi tôi không nghĩ ra cách giải bài. Những lúc ấy, đôi mắt hắn lại dịu dàng, long lanh như hồ nước được ánh trăng chiếu sáng. Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được, hắn đối với tôi rất khác biệt. Và khoảng cách của chúng tôi chỉ được tính bằng một bước chân.
Sau này khi tôi rời khỏi lớp trọng điểm, chúng tôi ít gặp nhau hơn. Tôi cho rằng chuyện của chúng tôi đã kết thúc. Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giấu tâm sự của mình vào trong lòng, chủ động chỉnh đốn lại tâm trạng để bước vào hành trình học tập. Tôi yên tâm ôn thi, chăm chỉ học hành. Không cần biết là đang học vì ai, bởi vì trong lòng tôi luôn có một động lực không bao giờ cạn.
Điều mà mọi người không ngờ tới là trong kỳ thi tuyển sinh đại học, phong độ của Trì Triệt có chút thất thường. Trong khi ấy, có lẽ ông trời đã ưu ái tôi_tôi đã phát huy vượt xa bình thường và được nhận vào cùng một trường đại học với Trì Triệt. Có thể tôi đã trúng tuyển nhờ vận may nhưng chuyên ngành mà tôi học lại không được tốt lắm. Nhưng tất cả điều này cũng đủ làm tôi vui sướиɠ rồi.
Vào Đại học, tôi bắt đầu quan tâm Trì Triệt bằng mọi cách. Mặc dù tất cả chỉ là trên danh nghĩa bạn bè, nhưng hắn hẳn nhìn ra được là tôi thích hắn. Dù sao mục đích của tôi cũng rõ ràng như vậy mà. Nếu Trì Triệt không thích tôi, hắn nên sớm từ chối, thay vì hưởng thụ lòng tốt của tôi mà không đáp lại, ấy vậy mà cái gì hắn cũng không nói. Vậy nên, quả thực nhiều khi hắn đã khiến tôi nhiều lần cảm thấy khổ sở vì hắn, vì sự mập mờ không rõ ràng này.
Tôi là người thích ngủ muộn. Nhưng tôi sẵn sàng đặt báo thức để dậy sớm vì Trì Triệt luôn đến lớp sớm hơn tôi. Tôi luôn phải dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng, và chắc chắn không bao giờ quên mọi sở thích của hắn. Trì Triệt không thích uống sữa đậu nành quá ngọt, không thích ăn ớt, nhưng lại thích ăn hành lá và gừng. Tất cả những điều này tôi đã thuộc làu từ lâu trong lòng.
Tôi cứ nghĩ rằng chuyến du hành thời gian sẽ cứ trôi đi như thế. Mãi cho đến một ngày, khi nhận ra thì chúng tôi đã cứ ở bên nhau như lẽ đương nhiên như vậy. Cuối cùng, tất cả bạn bè của Trì Triệt cũng đều nhận ra khi họ có trêu chọc về tôi và hắn thì chúng tôi cũng không phủ nhận điều đó.
Chỉ là vào năm thứ hai, mọi thứ đã thay đổi. Khi là sinh viên đại học năm hai, Trì Triệt quen một cô bạn gái tên là Lê Mạnh, học cùng chuyên ngành với hắn. Người con gái ấy có vóc dáng thon gầy và làn da trắng nõn. Cả trường chúng tôi đều dành hết lời khen ngợi cho cặp đôi trai tài gái sắc này.
Lúc ấy khi đang ở trong lớp, tôi thấy trên confession của trường một bài viết. Trong bài đó có ảnh đăng Trì Triệt đang chăm chú hôn Lê Mạnh. Nhìn hắn vừa dịu dàng vừa quyến luyến, trông giống như một vị thần từng cao cao tại thượng nay lại phải cúi đầu trước người mình yêu. Trái tim tôi như đang rỉ máu. Giống như trong mùa đông, khi bông tuyết bay bay, bạn lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng cô độc đi trên đường, toàn thân trên dưới đều rất lạnh, chân tay bủn rủn, rong ruổi trong gió tuyết.
Tôi muốn nhắn tin hỏi Trì Triệt rằng, tại sao hắn ngầm nhận lời tôi rồi mà lại đi cặp với người khác, vậy tôi là cái gì? Nhưng sau tôi lại nghĩ, Trì Triệt cái gì cũng chưa từng hứa hẹn với tôi, vậy thì tại sao lại phải nói cho tôi biết? Tại sao tôi lại không có lòng tự trọng như vậy.
Tôi đã xóa bạn với Trì Triệt, kéo hắn vào danh sách đen, cũng không mang bữa sáng đến cho hắn nữa. Dù sao tôi cũng không có bệnh, và hắn thì có bạn gái rồi. Ấy vậy mà Trì Triệt thêm bạn bè lại với tôi, hỏi tại sao tôi lại xóa bạn với hắn. Lúc đó tôi cười nói: “Bởi vì tôi thích cậu, nhưng cậu có bạn gái rồi. Dù sao mục đích của tôi đối với cậu cũng không trong sáng, nên muốn tránh nghi ngờ không đáng có.”
Trông hắn lúc đó không có gì ngạc nhiên, như thể hắn thừa biết tôi thích hắn. Biểu cảm trên mặt hắn cũng không có một chút dư thừa khác lạ. Trì Triệt bình tĩnh, kiềm chế hỏi:
"Chúng ta thậm chí không thể làm bạn sao?"
Tôi lắc đầu, ra vẻ thoải mái mà nói:
"Đại ca à, tôi đã nói rồi, mục đích của tôi đối với cậu không trong sáng, làm bạn với cậu không phải là đang tự lừa mình dối người sao? Cứ như vậy đi, về sau chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa."