Mùa đông tháng chạp, bầu trời xám xịt với những cơn mưa phùn, gió lạnh thấu xương.
Lăng Hoan bị phạt quỳ gối trước Thúy Ly Cung, cung y nửa cũ trên người đã ướt đẫm.
Tiểu thái giám đứng dưới mái hiên Thúy Ly Cung cao giọng nói: “Ngọc chủ tử nói quỳ đủ hai canh giờ thì có thể đi, do chủ tử chúng ta nhân từ, nếu đổi lại là người khác, đυ.ng phải chủ tử cho dù không chết cũng phải mất nửa cái mạng, được rồi ngươi đi đi, lần sau đừng đắc tội với người mình không nên đắc tội.”
“Vâng, nô tỳ cảm ơn Ngọc chủ tử.”
Lăng Hoan dập đầu về phía cửa cung, đợi thần sắc trên mặt tiểu thái giám có vẻ hài lòng lúc này mới chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên sau đó lê cái chân bị thương đi vào trong màn mưa.
Bởi vì từ đầu tới cuối nàng đều cúi đầu nên không ai nhìn thấy hận ý sâu trong mắt nàng lúc này.
“A Hoan, cô không sao chứ?”Tiểu cung nữ Diệp Lan cầm ô giấy dầu bước nhanh tới, thấy cả người Lăng Hoan chật vật, sắc mặt trắng bệch không khỏi lo lắng nói: “Có thể sẽ bị cảm lạnh, mau trở về thay xiêm y đi.”
Lăng Hoan lắc đầu nhẹ giọng nói: “ Tôi không sao.”
Diệp Lan thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng cũng khó chịu nói không nên lời.
Ở trong cung tiểu cung nữ như các nàng, là sống hay chết, cùng lắm chỉ là một câu nói của chủ tử.
Trở về phòng, Lăng Hoan thay xiêm y, Diệp Lan đi phòng ăn xin một chén canh gừng. Dù có không khoẻ thì Lăng Hoan vẫn cố gắng nhẫn nhịn, từng chút từng chút nuốt xuống.
Tiểu cung nữ địa vị thấp như các nàng, ở trong cung không ai để ý, chén canh gừng này lấy không dễ dàng, Lăng Hoan không thể cô phụ tâm ý của Diệp Lan.
Diệp Lan cùng Lăng Hoan là cùng một đợt tiến cung, hai người đều bị phân ở Sắc Vi Cung không có phi tần ở làm cung nữ quét dọn, Diệp Lan tính cách hoạt bát, Lăng Hoan lại trầm tính, một năm nay hai người ở chung giống như tỷ muội tốt.
Không giống Lăng Hoan, Diệp Lan trước khi tiến cung là nữ nhi nhà bình thường, Lăng Hoan lại xuất thân từ Hầu Phủ, nàng vốn là tú nữ tuyển tú nhập cung, lại bởi vì bộ dáng quá mức xinh đẹp, đắc tội Như Anh, bị lén đổi phân hiệu biếm làm cung nữ.
Khi đó Lăng Hoan một lòng muốn xuất cung, tuy biết rằng Như Anh đang lén động tay động chân nhưng cũng không có tiếng nói, hơn nữa cùng nàng tiến cung còn có đích tỷ của nàng, Hầu Phủ căn bản là quên mất thứ nữ như nàng, Hầu Phủ không có truy cứu chuyện này cũng không giải quyết.
“Ngọc chủ tử thật sự nhẫn tâm, ngươi xem đầu gối của ngươi biến thành cái dạng gì rồi. Lát nữa ta đi hỏi Tiểu Quyền Tử một chút thuốc, trước tiên ngươi hãy nghỉ ngơi đi.”
”Được, ngươi cẩn thận một chút.”
”Yên tâm lúc này trời mưa những quý nhân kia cũng không ra ngoài đâu.”
Nói rồi Diệp Lan cầm bát đi ra ngoài.
Bàn tay Lăng Hoan ôm ở ngực từng chút từng chút ấn chặt, cảm nhận được tim đập từ ngực truyền đến, cô im lặng nở nụ cười.
Người kia đã không nói dối, cô ấy đã thực sự trở lại.
Nàng chẳng những trở về, cái ‘người’ kia còn tặng nàng một thần vật, cái ‘người’ kia nói đó là một không gian có một ôn tuyền, ngày ngày ngâm ôn tuyền có thể làm cho nàng trở nên càng thêm mỹ mạo, thân thể cũng càng khỏe mạnh, ôn tuyền còn có hiệu quả giải độc, đối với nàng mà nói đó chính là phúc ân lớn lao, những thứ này đều là chỗ dựa vào cuộc sống của nàng trong cung, có thứ này thực lực của nàng càng ngày đầy đủ.
Kiếp trước nàng một lòng xuất cung gả cho phu quân, nhưng nàng chỉ có thể ở trong cung bị khổ sở giày vò. Lăng Hoan lại không biết nàng tiến cung chưa tới ba tháng, phu quân của nàng đã thay lòng đổi ý cưới người khác, người cưới lại là thứ muội của nàng.
Hiện giờ nàng không muốn xuất cung, đời này nàng muốn ở trong cung, nàng muốn đem nhi tử nuôi lớn, cho hắn mọi thứ tốt nhất, không để cho hắn lại chịu khổ như kiếp trước.