Thập Niên 70: Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp

Chương 29.2: Thật sự là không làm được cái gì, gian dối thủ đoạn số một nha!

Đã trải qua sinh tử còn có thể lại tiếp tục một đoạn quan hệ tình thân, Giang Sơ Nguyệt nghĩ, những mối quan tâm thông thường như “Nhớ người” “Chăm sóc tốt cho mình” đã từng ngượng ngùng nói ra kia, hà tất phải chờ đợi đến một ngày nào đó khi “mất đi”, lại hối hận chứ?

Có một câu tục ngữ muôn đời, “Bạn không biết ngày mai hay bất ngờ sẽ đến trước”, cho nên, dù nhìn về tương lai, nhưng càng phải trân trọng mọi thứ trước mắt.

Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, cho dù có sến súa đến đâu, khi Giang Sơ Nguyệt nói ra khỏi miệng, đều không hề cảm thấy ngượng ngùng nữa.

Trong lòng Giang Kiến Văn ấm áp, nhất thời có chút hối hận, vì sao sáng nay một hai phải vội vàng để Tuyết Phân về trên đê, nếu không nghe được những lời này của con, trong lòng không chừng sẽ vui vẻ lắm đấy.

Trong lòng dù vui đến đâu, ông cũng không thể đáp lại giống như Giang Sơ Nguyệt, điều duy nhất ông có thể làm, chính là sau khi vò rối mái tóc của Chó Con, lại vò rối đỉnh đầu của Giang Sơ Nguyệt.

Giang Sơ Nguyệt vừa vuốt lại tóc, vừa nghĩ, ba là thẳng nam, cách biểu đạt tình cảm khiến cô hết hồn, phải phá vỡ thế nào đây?

Người trong phòng nước đi rồi, Giang Kiến Văn đi vào mở nước, Giang Sơ Nguyệt đứng ở bên cạnh chờ ông.

Giang Kiến Văn không hề chủ động nhắc tới chuyện Giang Kiến Võ muốn ông chi trả tiền thuốc men, Giang Sơ Nguyệt càng không nói cô thực ra đã nghe thấy lúc ở bên ngoài rồi.

Nhưng trong lòng Giang Sơ Nguyệt lại rõ ràng, Giang Kiến Văn tuyệt đối sẽ không lại không có điểm dừng đối với cả nhà Giang Kiến Võ giống như đời trước nữa.

Về đến cửa phòng bệnh, Giang Sơ Nguyệt không đi vào, không phải cô không đi vào, mà là Giang Kiến Văn ngăn cản không cho.

“Anh, vừa rồi bác sĩ lại tới giục nộp tiền thuốc men, còn nói, nếu như tiếp tục không nộp tiền, sẽ bắt em xuất viện ngay bây giờ.” Giang Kiến Võ vừa nhìn thấy Giang Kiến Văn lại bắt đầu ồn ào.

Giang Sơ Nguyệt ở cửa nghe một bên tai, suy nghĩ một lát, bà nội cô và Giang Tú Tú căn bản không có tới bệnh viện? Hay là nhân lúc ba mẹ cô không có ở đây, cả nhà kia đã bàn bạc thủ đoạn bẩn thỉu gì rồi?

Cô nhìn vào trong qua một ô cửa kính nhỏ phía trên cánh cửa gỗ, nóng lòng muốn hỏi thử Giang Kiến Văn xem hôm nay có từng gặp Lưu Phương và Giang Tú Tú hay không.

Có điều, câu nói tiếp theo của Giang Kiến Văn đã cho cô đáp án.

“Được, bây giờ tôi về nhà tìm mẹ xin tiền, sẽ kịp giờ.” Giang Kiến Văn nhìn đồng hồ treo trong phòng bệnh nói.

“Anh, anh là muốn ép chết em sao?” Giang Kiến Võ rống giận một tiếng.

Không đúng, xem ra là vế sau rồi.

Cả nhà kia thật đúng là dự định ép chết ba mình rồi?

Nghĩ đến đây, Giang Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy một cỗ lửa vô danh không ngừng dâng lên trong lòng, cô thật sự muốn đi lên hỏi một chút, ba mình rốt cuộc có phải là được nhặt từ ngoài ruộng về hay không, sao bọn họ lại có thể đối xử với ông ấy như vậy?

Giọng của Giang Kiến Văn trầm ổn, bình tĩnh không hề có chút lên xuống nào, “Kiến Võ, bây giờ không phải là tôi muốn ép chết chú, mà là tôi không có tiền, chú biết mà.”

“Tôi biết, cho nên bây giờ anh mau mau đi ra ngoài nghĩ cách kiếm tiền đi? Còn đứng ở đây làm gì?” Giang Kiến Võ không kiên nhẫn rống giận.

Giang Kiến Văn không nhúc nhích, cũng không bởi vì Giang Kiến Võ rống giận mà tức giận, chỉ đứng trong phòng bệnh, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Giang Kiến Võ.

Giang Kiến Võ theo bản năng co rúm lại một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, trong một khắc này, ông ta chợt nhớ tới, anh cả của ông ta, không hề thành thật chất phác giống như vẻ bề ngoài, thậm chí sự kiệm lời ít nói của ông cũng chẳng qua là lười lãng phí lời nói mà thôi.

Ông ta nghĩ đến gào thét vừa rồi của mình, “Anh, anh, anh đừng tức giận, em, em,” Đôi mắt ông ta hoảng loạn liếc quanh bốn phía, cuối cùng dừng trên cái chân không thể cử động của mình, nhìn Giang Kiến Văn hấp tấp nói, “anh, em bị thương rồi, cho nên, cho nên, đầu óc em không được tỉnh táo lắm, lời vừa, vừa nói, anh đừng, đừng để trong lòng.”

Giang Sơ Nguyệt ở ngoài cửa cười lạnh một tiếng, chỗ chú bị thương là chân đó, cũng không phải là đầu, đây là coi ba cháu đồ ngốc để lừa dối à.

Giang Kiến Văn dĩ nhiên không phải là đồ ngốc, nhưng cũng lười so đo với Giang Kiến Võ, tuy nhiên trong lòng thực ra cũng có chút bực mình.

Nhưng dù sao cũng là anh em ruột, vẫn nhớ đến mấy phần tình anh em ruột thịt.

Giang Kiến Văn chậm rãi thở phào một hơi, “Lúc nữa tôi đi hỏi bác sĩ về tình hình một chút, sau đó lại về nhà tìm ba mẹ lấy tiền.”

“Đừng.” Giang Kiến Võ đột nhiên ngăn cản nói.

Giang Kiến Văn nhìn chằm chằm Giang Kiến Võ, trong ánh mắt sáng ngời chính là “Không về nhà tìm ba mẹ xin tiền, chẳng lẽ chú còn muốn bây giờ tôi ra ngoài kiếm tiền cho chú sao?”

Giang Kiến Võ cười ngượng ngùng, nhưng không nói nên lời, hai tay khẩn trương túm chặt chiếc chăn màu trắng của bệnh viện.

“Anh cả, chủ yếu là bác sĩ giục gấp quá, Kiến Võ anh ấy cũng là sốt ruột, trong lòng sợ hãi.” Lý Cầm ở một bên hát đệm.

“Tôi biết, cho nên lúc nữa tôi đi hỏi bác sĩ trước xem rốt cuộc tình hình thế nào.” Giang Kiến Văn nhìn cái chân bị bó kín mít của Giang Kiến Võ, tiếp tục ôn tồn nói.

Giang Kiến Võ và Lý Cầm liếc nhìn nhau, ánh mắt của hai người đảo quanh tứ phía, nhưng lại không tiếp lời.

Giang Kiến Văn đứng bên cạnh giường bệnh một lúc, sắc mặt nặng nề, mím chặt môi, thần sắc khó phân biệt.

Giang Kiến văn Lý Cầm ngoài miệng thì bép xép, nhưng đối mặt với Giang Kiến Võ, lại không nói nên lời. Chỉ là, trong một khắc này, hai người họ đã hoàn toàn hiểu rõ, anh cả trước mắt, đã không còn là anh cả của trước kia nữa.

Sẽ không bao giờ là anh cả dễ dàng bị bọn họ lừa gạt nữa.

Giang Kiến Võ không khỏi oán thầm Lưu Phương, đều tại bà ta nghĩ ra chủ ý tồi này. Rõ ràng trong nhà có tiền, sao còn một hai phải bắt anh cả chi tiền chứ?

Chẳng lẽ trong mắt mẹ, tiền còn quan trọng hơn chân của ông ta sao?

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Giang Kiến Võ không khỏi hận Lưu Phương, chỉ cảm thấy cảnh ngộ nửa vời trước mắt này, đều là do bà ta ban tặng.

Nhưng ông ta lại không thử nghĩ, nếu như không phải bản thân ông ta nảy sinh lòng tham, thì sao có thể khiến mình bẽ mặt như vậy.

“Thôi, tôi về trên đê, muộn chút trưởng thôn sẽ qua đây, xem xem cụ thể phải xử lý thế nào, chú thím tự thương lượng với trưởng thôn đi.” Giang Kiến Văn đột nhiên lên tiếng.

Lần này khiến Giang Kiến Võ và Lý Cầm đều sững sờ.

Giang Kiến Văn nói xong lời này, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh, mà Giang Kiến Võ và Lý Cầm há ha miệng, căn bản không dám cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Kiến Văn rời đi.

Đi đến cổng trạm y tế, đứng dưới gốc cây ngô đồng to và vững chắc, cành cây đan xen so le độc đáo, lá vàng đã rụng gần hết, trên chạc cây không còn bao nhiêu lá, nhưng thoạt nhìn, vẫn cực giống một bức tranh.

Giang Kiến Văn hung hăng thở phào một hơi, ông chỉ là có đôi khi không nghĩ quá sâu xa, không có nghĩa là ông không có đầu óc.

Giang Kiến Võ không chỉ liên tục thúc giục bảo ông nghĩ cách nộp tiền thuốc men, phàm là ông nói muốn về nhà lấy tiền, thì một mực từ chối…… còn có sự cứng ngắc chợt lóe lên rồi biến mất trên mặt hai bọn họ.

Trong lòng ông khẽ cười trào phúng một tiếng, cảm thấy mình thật đúng là đã sống uổng hơn ba mươi năm nay rồi.

Nói ra thì cũng là người làm con, người làm chồng, người làm cha rồi, nhưng vẫn không hiểu rõ bằng một đứa trẻ.

Lúc đó, nếu không phải Giang Sơ Nguyệt ở trong bếp thực sự không chịu nổi sự đối xử khác biệt của mẹ ông, ông sợ rằng vẫn còn cho rằng hai đứa con của mình sống rất tốt đấy.

Kiếm công điểm thì rất giỏi, nhưng làm người, lại……

“Tiểu Hoa, con có từng trách ba hay không?”

“Dạ? Vì sao phải trách ba?” Giang Sơ Nguyệt nhìn Giang Kiến Văn.

Đối diện với con ngươi trong veo của Giang Sơ Nguyệt, Giang Kiến Văn chỉ cảm thấy yết hầu dường như đã bị chặn lại, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

“Ba, công điểm sau này ba kiếm được đều chỉ cho cả nhà mình tiêu sao?” Giang Kiến Văn đột nhiên mở miệng, nói xong, lại bổ sung thêm một câu, “Cả nhà mà con nói, là ba, mẹ, Chó Con, cộng thêm con nữa.”

Giang Kiến Văn cười khổ, thầm nghĩ, còn có gì có thể hỏi đây?

Lơ là nhiều năm như vậy, sao có thể không trách chứ?

Chỉ là đứa nhỏ quá nghe lời, đã tự mình nuốt xuống mọi khổ sở.

“Cho, chỉ cho cả nhà tiêu.” Lúc Giang Kiến Văn mở miệng, thanh âm hơi có chút nghẹn ngào.

Giang Sơ Nguyệt lập tức cười tươi như hoa, “Vậy tiền và tem phiếu đổi được bằng công điểm cuối năm, có phải cũng chỉ may quần áo cho cả nhà mình không ạ?”

Giang Kiến Văn “Ừ” một tiếng, nhìn Giang Sơ Nguyệt cười đến mức đã sắp không thấy được ánh mắt, không nhịn được nói, “Năm nay sợ rằng không được rồi, chờ sang năm, ba lại làm nhiều thêm chút nữa, đến cuối năm thì sẽ may một bộ quần áo mới cho con.”

“Vậy con sẽ ghi nhớ trong lòng nhé, chờ ba và mẹ từ trên đê trở về rồi, con còn muốn nói cho mẹ biết nữa đó, bảo mẹ giám sát ba, hì hì……” Giang Sơ Nguyệt nói.

“Được, bảo mẹ con giám sát ba.”

Nắng gắt buổi chiều xuyên qua khe hở của cây ngô đồng chiếu xuống, rơi trên người của một nhà ba người, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, tạo thành một vòng ánh sáng.

Giang Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy chưa từng vui sướиɠ như vậy, hạnh phúc trước giờ đều phải dựa vào bản thân tự tranh giành, luôn muốn chờ đợi hạnh phúc tự tìm tới cửa, không ngờ, hạnh phúc có thể sẽ chạy ngược hướng với bạn.

-

Ở cổng trạm y tế, Giang Kiến Văn vốn dĩ dự định đưa Giang Sơ Nguyệt và Chó Con về thôn, nhưng bị Giang Sơ Nguyệt một mực từ chối, chỉ thúc giục ông mau chóng về trên đê,

Cô nói một câu, “Ba, trên đê tuy nói đều là người của công xã chúng ta, nhưng bản tính ra sao cũng không thể hiểu rõ hoàn toàn được, ba yên tâm để mẹ con một mình ở đó ạ?”

Giang Kiến Văn nghe xong lời này, hơn nữa Giang Sơ Nguyệt lại nhiều lần bảo đảm, nhất định tranh thủ về thôn khi trời còn sáng, mới một bước ba ngoái đầu đi về trên đê.

Giỏ bánh hạt dẻ của Giang Sơ Nguyệt cũng để Giang Kiến Văn mang đi rồi, nói là vốn dĩ làm cho bọn họ

Hai chị em hai tay trống không đứng ở cổng trạm y tế, tắm mình trong nắng chiều ấm áp, một người trên mặt treo ý cười rạng rỡ, một người tuy rằng mặt không cảm xúc nhưng con ngươi đen láy lại trong trẻo vô cùng, hình thành sự đối lập rõ rệt với trạm y tế phía sau, hoàn toàn lạc quẻ.

“Này, bệnh viện trấn Kha Kiều của chúng ta từ khi nào đã có thêm hai thần giữ cửa nhỏ rồi?” Một giọng nữ sang sảng từ phía sau truyền tới.

Giang Sơ Nguyệt quay đầu lại, nhìn kỹ một chút, mới phát hiện người này chính là y tá ở quầy y tá đã giúp cô kiểm tra phòng bệnh.

Cô lập tức cười cười với đối phương, gọi một tiếng “Chị”.

“Sao vậy? Hai chị em đây là cố ý tới bệnh viện, chọc tức bệnh nhân một trận à?” Y tá trêu ghẹo nói.

Trong ngữ khí tràn đầy ý cười, không hề nghe ra chút ác ý nào.

Giang Sơ Nguyệt phân tích rõ một lát, đưa ra được một kết luận, chú thím ruột của cô, có lẽ chỉ khiến Lưu Phương và Giang Lão Tam yêu thích, còn những người khác đều không thích hai người lắm.

Cô cười cười, “Có lẽ là bọn họ thấy em và em trai em tung tăng nhảy nhót, trong lòng đột nhiên không được cân bằng, tự chọc tức mình rồi.”

Y tá nghe xong lời này, cười như không cười, “Phải không?”

Giang Sơ Nguyệt mím môi, gật đầu y như gà con mổ thóc, hai mắt tròn tròn nhìn y tá, trong ánh mắt tràn đầy đều là “Chị gái, chị phải tin tưởng em nha!”

Y tá nhìn dáng vẻ này của cô, phì một tiếng bật cười.

Giang Sơ Nguyệt thấy cô ấy cười, cũng cười theo.

Một lúc sau, y tá chống hông cười, nói với Giang Sơ Nguyệt: “Cô nhóc nhà em không tồi, chị thích em.”

Giang Sơ Nguyệt chớp chớp mắt, “Chị gái này trông thật xinh đẹp, em cũng thích chị.”

Hai người lại liếc nhìn nhau một cái, bật cười.

“Nè, chị tên là Diệp Vũ, em có thể gọi thẳng tên của chị, cũng có thể gọi chị là ‘chị’.” Diệp Vũ nói.

Giang Sơ Nguyệt: “Em tên là Giang Sơ Nguyệt, chị có thể gọi thẳng tên của em, cũng có thể gọi em là ‘em gái’.”

Diệp Vũ cảm thấy con người của Giang Sơ Nguyệt cũng khá tốt, hứng thú với cô, liền nói: “Bánh hạt dẻ hôm nay em làm khá ngon, khi nào lại lên trấn nữa? Chị mua.”

Giang Sơ Nguyệt chớp chớp mắt, “Chị, bánh hạt dẻ kia bán như thế nào ạ?”

Diệp Vũ sửng sốt một lúc, chị là người mua hàng, em là người bán hàng, em hỏi chị hàng của em bán thế nào? Chị nói miễn phí được không?

Giang Sơ Nguyệt ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Chẳng giấu gì chị, em vốn định hôm nay đến chợ đen hỏi thăm giá cả thị trường một chút.”

Diễm Vũ ngẫm nghĩ, có chút sáng tỏ, có điều, “Cô nhóc em gan cũng không nhỏ ha, chỗ như chợ đen là nơi em có thể đến sao?”

Giang Sơ Nguyệt dang tay, “Em cũng không muốn đi, ngặt nỗi nhà nghèo, trên có cha mẹ, dưới có em trai nhỏ, vì để mưu sinh, em cũng chỉ có thể……” Dừng một chút, cô còn nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Diệp Vũ nghe vậy sửng sốt một chút, cô ấy dường như đã có hiểu lầm gì đó với cô bé trước mặt hả?

Em gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời đã nói đâu?

Lắm mồm như vậy là chuyện gì thế?