Muôn hồng nghìn tía, xanh tươi tràn đầy sức sống, khác hẳn với phong cảnh hoang tàn lúc này.
Chó Con thỉnh thoảng sẽ bật ra hai chữ, thậm chí ba chữ để đáp lại lời của Giang Sơ Nguyệt, một đường đi tới, hành trình gần một tiếng, ngược lại cũng không tính là quá gian nan.
Đi lên trấn, Giang Sơ Nguyệt nhìn con đường xi măng gồ ghề, những ngôi nhà chủ yếu màu than chì, cao thấp đan xen, nhưng cũng chẳng qua là sự chênh lệch giữa nhà lầu hai ba tầng và nhà trệt, không thể nào so sánh được với các tòa cao ốc chọc trời nối tiếp san sát ở tương lai.
Giang Sơ Nguyệt hoảng hốt trong giây lát, như thể mọi chuyện ở đời trước chẳng qua chỉ là một giấc mơ của cô.
Chỉ là, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, lại đang nói cho cô biết, dù đời trước là một giấc mơ, vậy thì, cô của hiện tại nhất định sẽ không lặp lại một đời đau khổ cô độc của kiếp trước.
Ba mẹ vẫn còn sống, Chó Con cũng vẫn đang ở bên cạnh mình, như thế, là tốt rồi.
Cô đứng ở ven đường hơi suy nghĩ một chút, rồi bèn nắm tay Chó Con đi về phía bệnh viện trên trấn
Nói là bệnh viện, kỳ thực chỉ là trạm y tế hơi lớn hơn một chút, bác sĩ trong đó chuyên nghiệp hơn rất nhiều so với đại phu chân đất ở trong thôn, ít nhất bác sĩ y tá trong trạm y tế đều là người tốt nghiệp các trường y và trường điều dưỡng chính thức.
Đi tới cổng trạm y tế, Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn vách tường màu trắng đã nứt thành vô số khe hở, ngay trên cổng lớn viết năm chữ “Bệnh viện thị trấn Kha Kiều”.
Cổng lớn rộng mở, liếc mắt có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh.
Bức tường được sơn một nửa bằng sơn màu xanh lá cây đậm, rất tiêu biểu cho thời đại.
Qua mấy năm nữa, cho dù là địa phương nghèo khó hơn nữa, có lẽ khi sơn tường cũng sẽ không có ai sơn nửa trên màu trắng, nửa dưới là màu xanh lá cây đậm.
Giang Sơ Nguyệt tay trái cầm giỏ trúc, tay phải dắt Chó Con, chưa tới mức giống như thăm bệnh, càng không giống như khám bệnh.
Dù gì, thời buổi này người tới khám bệnh, hầu hết đều là tay trái trứng gà tay phải gà vịt, người gói ghém đơn giản như Giang Sơ Nguyệt, hiếm thấy.
Đi vào trạm y tế, bên trái là nhà thuốc, nơi thanh toán ở bên phải, cả hai khu vực nhà thuốc và nơi thanh toán đều có cầu thang.
Giang Sơ Nguyệt thăm dò nhìn quanh, trong trạm y tế vào thời buổi này hình như không giống với trong bệnh viện đời sau, còn có quầy phục vụ chuyên môn.
Cô ngẫm nghĩ, không chút do dự, đi về phía nhà thuốc ở bên trái.
Cô đứng ở cửa, đã nhìn thấy bác sĩ ngồi tốp hai tốp ba ở bên trong, không tính là quá bận rộn. Cô vội nở nụ cười, hỏi thăm: “Thật ngại quá, em muốn hỏi một chút, khu nằm viện ở chỗ nào ạ? Là đi thẳng lên từ cầu thang ở đây sao ạ?”
Chỉ có một nữ bác sĩ tương đối trẻ tuổi lên tiếng đáp lời cô, “Đúng, đi thẳng từ đây lên, đi đến tầng hai, nếu như em không biết bệnh nhân nằm ở phòng nào, thì sau khi đi lên, cứ đi thẳng, có quầy y tá, có thể kiểm tra số phòng bệnh ở đó.”
“Cảm ơn chị, làm phiền rồi ạ.” Giang Sơ Nguyệt cười nói cảm ơn.
Sau đó dẫn Chó Con lên tầng, theo lời của nữ bác sĩ, cô đi chưa đầy hai bước, thì đã đến một phòng làm việc tương đối lớn, bên trong rất rộng rãi, bàn làm việc không có mấy cái, ngược lại có rất nhiều tủ, bên trong đựng thuốc nước kim tiêm các loại.
Cô đứng ở cửa, gõ gõ cửa, mãi đến khi bên trong có người nhìn qua, cô mới đi vào.
“Thật ngại quá, làm phiền cho em hỏi một chút, bệnh nhân bị ngã gãy chân được đưa từ trên đê tới vào hai ngày trước, tên là Giang Kiến Võ, ở phòng bệnh số mấy vậy ạ?” Giang Sơ Nguyệt hỏi một y tá gần cô nhất.
Y tá liếc nhìn cô một cái, đi đến bên bàn làm việc ở cạnh cửa, cầm một quyển vở giống như sổ ghi chép lên, bắt đầu lật giở, vừa lật, vừa tùy tiện hỏi: “Em là con gái của bệnh nhân?”
Giang Sơ Nguyệt lắc đầu dữ dội, cô còn lâu mới muốn có một người cha ruột như vậy.
“Không phải, em là cháu gái của chú ấy. Em gái em nói mùi thuốc nước trong bệnh viện rất khó chịu, nên bảo em tới thăm chú em thay cho nó.” Giang Sơ Nguyệt bôi đen Giang Tú Tú với vẻ mặt nghiêm túc.
Y tá nghe vậy, ngẩng đầu lên liếc nhìn Giang Sơ Nguyệt có vẻ mặt ngây thơ một cái, cười khẩy một tiếng, khẩu khí không được tốt lắm: “Mùi thuốc nước cho dù có khó ngửi hơn nữa, cũng có thể hôi hơn mùi chuồng lợn ở nông thôn chắc?”
Giang Sơ Nguyệt nghe được hình dung đó của y tá, phì cười một tiếng, “Chị à, đó là không thể nào, đổi lại là em, thà tình nguyện ngửi mùi nước thuốc của bệnh viện, cũng không muốn ngửi mùi chuồng lợn trong thôn đâu.”
Y tá có lẽ không người được cô bé này thế mà còn có thể phụ họa với mình, ánh mắt nhìn về phía Giang Sơ Nguyệt ngược lại tăng thêm mấy phần nghiền ngẫm, “Phòng bệnh số 3, đi thẳng là đến.” Dừng lại một chút, y tá cất quyển sổ ghi chép đi, hỏi, “Vậy người ở đây chăm sóc Giang Kiến Võ là ba em rồi?”
Giang Sơ Nguyệt vội đáp một tiếng, “Chị ơi, ba của em sao thế ạ?”
Y tá cười một tiếng, nói: “Ba em không sao, rất tốt.”
Giang Sơ Nguyệt có chút không hiểu mô tê gì, nhưng thấy y tá rõ ràng có vẻ không định nói tiếp, ngược lại cũng không hỏi tiếp nữa, vội nói cảm ơn, chuẩn bị đến phòng bệnh. Lúc rời đi, khóe mắt liếc qua chiếc giỏ khách trên cánh tay, rút ngón chân đã quay đi lại, cười cười với các y tá trong phòng làm việc, xốc tấm vải xô trên chiếc giỏ, “Các chị ơi, đây là đồ ăn vặt tự em làm ở nhà, nếu chị không chê, thì nếm thử một miếng đi ạ.”
Nói rồi, cô đưa đưa chiếc giỏ về phía trước.
Y tá ở gần cô nhất, cũng chính là y tá đã nói cho cô biết phòng bệnh của Giang Kiến Võ ở đâu nhướng nhướng mày, ngược lại không hề khách sáo gì cả, cầm lấy một cái ở trong đó, nếm một miếng, ngậm trong miệng cẩn thận thưởng thức, không chút do dự khen ngợi nói: “Cô bé tuổi không bao lớn, đồ làm ra hương vị ngược lại không tồi. Là dùng hạt dẻ rừng trên núi làm sao?”
Có người đi đầu ăn, những người khác không khách sáo nữa, có điều mọi người cũng không lấy nhiều, mỗi người một cái, trong giỏ có hơn ba mươi cái đấy, trong phòng làm việc cũng chỉ có bảy tám y tá, cho nên, bánh hạt dẻ trong giỏ vẫn còn khá nhiều.
“Trên núi ở thôn bọn em có rất nhiều cây dẻ, bình thường đều sẽ nhặt về nhà nấu làm đồ ăn vặt.” Giang Sơ Nguyệt nói, “Miệng chị đúng là siêu, vừa nếm đã nhận ra là hạt dẻ rừng rồi.”
Y tá kia trái lại không có vì lời nịnh hót của Giang Sơ Nguyệt mà biểu hiện ra sự đắc ý, chỉ nhàn nhạt cười một cái, Giang Sơ Nguyệt dĩ nhiên biết dừng lại đúng lúc, không có nói nhiều, lại nói cảm ơn thêm lần nữa, rồi đi đến phòng bệnh của Giang Kiến Võ.
Phòng bệnh số 3, từ quầy y tá đi ra, rẽ trái, chính là căn phòng thứ ba.
Giang Sơ Nguyệt nắm chặt tay của Chó Con, ở bên ngoài, cô căn bản không dám buông tay Chó Con ra, cho dù thời buổi này bọn buôn người không hung hăng ngang ngược như đời sau, nhưng cũng không có nghĩa là không có!
Cô vừa né tránh người đi đường qua lại, sợ rằng Chó Con một người không biết chừng mực, đυ.ng vào người khác, đυ.ng vào người nói lý thì còn dễ, đυ.ng phải người không nói lý, vậy thì đúng là tú tài gặp phải binh rồi.
“Anh à, buổi sáng y tá đã tới giục đòi tiền thuốc men rồi, nếu như còn không nộp, người ta đã nói sẽ bắt em xuất viện đấy.”
Giang Sơ Nguyệt vừa đi đến cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng của Giang Kiến Võ truyền ra, cô theo bản năng lùi lại một bước, đứng ở cạnh cửa.
“Phải đó anh cả, Kiến Võ đã như vậy rồi, một người phụ nữ như em căn bản không biết nên làm thế nào, bọn em đều chỉ trông cậy vào anh cả thôi.” Lý Cầm ở một bên hát đệm.
Giang Sơ Nguyệt nghe xong lời này, cười lạnh một tiếng, một người phụ nữ như thím không biết làm thế nào? Ha…… tôi thấy thím là quá không biết làm thế nào thì có.
“Dù sao em mặc kệ, anh cả, cái chân này của em nhất định phải chữa trị, bằng không sau này em sẽ bị què, không thể xuống đất được nữa.” Giang Kiến Võ nói, “Bây giờ anh đã tách nhà ra ngoài rồi, ba mẹ đều đi theo em, nếu như em còn bị què, cả nhà bọn em phải sống thế nào đây?”
Ngay sau đó, Lý Cầm liền bật khóc, “Số tôi khổ quá mà, trên có già dưới có nhỏ, vốn dĩ đã ăn bữa trước lo bữa sau, kết quả người đàn ông còn bị ngã gãy chân, ngày tháng sau này phải trôi qua thế nào đây?”
“Ông trời ơi, ông đây là muốn mạng của tôi à!”
Giang Sơ Nguyệt đứng ở cửa, đều có thể nghe thấy tiếng vỗ đùi của Lý Cầm, có điều tiếng của ba cô ngược lại không hề truyền ra.
Cho nên, ba là đang do dự sao? Muốn tiếp tục làm trâu làm ngựa cho nhà cũ họ Giang sao?
Vừa nghĩ đến bọn họ lại phải trở về sống ở nhà cũ, Giang Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy một cỗ lửa không rõ nguyên nhân không ngừng dâng lên đầu quả tim, cô mím mím môi, giơ tay chuẩn bị đẩy cửa vào, lúc này, tiếng của Giang Kiến Văn đã vang lên.
“Kiến Võ, chú của chúng ta, năm đó đánh giặc bị gãy chân, còn phải cắt cụt, nhưng người ta không phải cũng đã trồng trọt năm mẫu đất sao? Lương thực nộp lên hằng năm, còn có thể để dành không ít đâu.”
“Em đây chỉ là gãy thôi, cũng không phải bị cắt cụt giống như chú đâu. Em và em dâu cần mẫn hơn chút, đừng giống như trước đây, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, ngày tháng vẫn trôi qua như thế, đâu đến nỗi phải đòi sống đòi chết?”
Giang Sơ Nguyệt nghe xong lời này, “xì” một tiếng bật cười.
Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, cô thật sự muốn xông vào giơ ngón tay cái lên khen ngợi ba cô.
Lời này nói quá hay luôn.
Chẳng đúng à, lại không phải thiếu tay thiếu chân, chỉ là hành động có hơi chút bất tiện, sao đã đòi sống đòi chết rồi?
Nói trắng ra, không phải chính là muốn mượn chuyện này, lại bám dính lên cả nhà họ giống như trùng hút máu sao?!
Cho đến giờ phút này, trái tim trước sau không thể bỏ xuống của Giang Sơ Nguyệt, cuối cùng cũng trở về vị trí vốn dĩ nó nên ở.
Ba của cô, sẽ không bởi vì ông bà nội và chú thím khóc lóc ầm ĩ, liền làm trâu làm ngựa không có điểm dừng, trong lòng ông, mẹ, Chó Con, còn có cô, mới là điều quan trọng nhất đấy.
Giang Sơ Nguyệt mím môi cười trộm, quay đầu sang liếc nhìn Chó Con đang ngây ngốc một ca, hai tay đặt lên đầu của thằng bé, vò rối hết tóc của thằng bé, sau đó lại chậm rãi vuốt thẳng lại giúp nó, rồi mới ghé sát vào tai thằng bé, nhẹ giọng nói: “Ba thích chúng ta nhất đấy, trong lòng ba chỉ có chúng ta.”
Cô mặc kệ Chó Con có thể nghe hiểu hay không, dù sao, tin tức tốt như vậy, cô dĩ nhiên là muốn chia sẻ cùng Chó Con.
“Phịch” một tiếng, chắc hẳn là tiếng chiếc cốc tráng men rơi xuống đất.
“Anh, anh tuyệt tình như vậy sao?” Khi Giang Kiến Võ nói lời này, thanh âm có chút âm trầm.