Giang Sơ Nguyệt tiếp tục giữ im lặng, để mặc Lưu Phương trút giận.
Con trai tâm can bảo bối bị ngã gãy chân, đau lòng khổ sở là khó tránh khỏi, nếu trong lòng đã không thoải mái, thì tìm đứa cháu gái mình không thích để trút giận, đây cũng là điều hợp ly.
Trong lòng cô không ngừng tẩy não chính mình như vậy, đối với lời của Lưu Phương giữ vững phương châm vào tai này ra tai kia, cứ coi như đang nghe biểu diễn độc thoại.
Nhưng mà, trong lòng Giang Sơ Nguyệt nghĩ khá đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Lưu Phương, cùng với thủ đoạn trà xanh của Giang Tú Tú.
“Chị, em biết lần trước chị nổi giận với em, nhưng em nghĩ, chúng ta dù sao cũng là máu mủ ruột rà, hiện giờ, ba em……”
Giang Tú Tú tướng mạo thanh tú, dáng vẻ dịu dàng hiền lành, lúc này vừa khóc, cả thảy đều khiến vừa thấy mà thương.
Đuôi mắt của Giang Sơ Nguyệt giật giật một cách khó hiểu.
“Chị, em và bà nội sang đây, là muốn xin chị giúp đỡ.”
Vậy mà ngay cả chữ “xin” cũng đã dùng luôn rồi?
Cả người Giang Sơ Nguyệt đều không khỏe.
Có phải trên trán tôi viết hai chữ “ngu ngốc” to đùng không?
Lúc mấy người không vui thì đối xử với tôi mặt không phải mặt, mũi không phải mũi, giờ có chuyện rồi, thì nhớ ra tôi vẫn là con người ư?
Giang Sơ Nguyệt đơ mặt nhìn Giang Tú Tú, cũng không tiếp lời, cứ nhìn cô ta như vậy, chờ đợi lời nói kế tiếp của cô ta.
Cô biết, Lưu Phương và Giang Tú Tú sang đây tìm cô, ngoại trừ chuyện Giang Kiến Võ đã ngã gãy chân, thì tuyệt đối sẽ không phải chuyện gì khác.
Chỉ là chuyện cô không hiểu được là, Giang Kiến Võ bị ngã gãy chân, tìm cô có thể làm cái gì?
Cô lại không phải là bác sĩ, còn có thể giúp ông ta nối lại chân hay sao?
“Tiểu Hoa à, cháu xem đi, hiện tại chân chú cháu đã đứt rồi, là chắc chắn không thể tiếp tục đi lên đê làm được nữa, đúng không?” Lúc này đổi thành Lưu Phương mở miệng.
Hiếm thấy, ngữ khí nói chuyện bây giờ của Lưu Phương, lại là lúc dịu dàng nhất trong suốt 15 năm sống chung của Giang Sơ Nguyệt và bà ta.
Bất giác có chút châm chọc nha!
Giang Sơ Nguyệt giật giật khóe miệng, “ừm” một tiếng cực kỳ có lệ.
Lưu Phương như thể không nhìn thấy sắc mặt của Giang Sơ Nguyệt, tiếp tục nói: “Trong nhà cháu chỉ có hai đứa bé là cháu và Chó Con, ba mẹ cháu bây giờ đang chăm sóc chú của cháu ở trong viện rồi, bà nội nghĩ, đây chẳng phải là làm chậm trễ thời gian làm việc của ba mẹ cháu sao.”
Nói rồi, còn giả vờ giả vịt lau lau mắt, “Bà nội biết, cuộc sống bây giờ của cả nhà cháu cũng khó khăn, cho nên, bà nội đã nghĩ được một biện pháp cho các cháu, vừa đẹp đấy, ba mẹ cháu có thể tiếp tục về trên đê làm việc, như vậy thì sẽ không chậm trễ việc kiếm công điểm của bọn nó.”
Giang Sơ Nguyệt nhìn Lưu Phương thầm nghĩ, tiếp tục bịa đi, cháu xem bà có thể bịa ra đóa hoa gì.
“Cháu đến bệnh viện trên trấn đổi với ba mẹ cháu, bọn nó đi làm, cháu đến chăm sóc chú và thím của cháu, có được không?” Lưu Phương đúng tình hợp lý nói ra lời này với ngữ khí lừa gạt trẻ con một cách vừa cực kỳ mặt dày vô liêm sỉ vừa như lẽ hiển nhiên.
Giang Sơ Nguyệt nghe xong, suýt nữa tức đến mức bật cười luôn.
“Vậy Chó Con phải làm sao?” Giang Sơ Nguyệt hỏi một câu.
Lưu Phương liếc nhìn Chó Con đang được Giang Sơ Nguyệt bảo vệ ở đằng sau với vẻ chán ghét, “Trong lúc cháu lên trấn chăm sóc chú thím cháu, Chó Con về nhà với bà, bà chăm sóc nó.”
Giang Sơ Nguyệt nghe được lời này, nhất thời không tiếp lời, đôi mắt ngược lại trực tiếp nhìn chằm chằm Lưu Phương.
Nhìn thẳng đến mức trong lòng Lưu Phương phát bệnh luôn, cô mới chậm rãi cười cười, “Cháu không bằng lòng.”
Bốn chữ nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng mà lọt vào tai của Lưu Phương và Giang Tú Tú, lại như sấm sét.
“Mày nói cái gì?” Lưu Phương biết Giang Sơ Nguyệt bây giờ không dễ lừa gạt như trước nữa, nhưng không ngờ lại có thể trở nên không nghe lời như thế.
Bất luận nói thế nào, bà ta cũng là trưởng bối, việc trưởng bối giao, Giang Sơ Nguyệt thân là vãn bối, còn có thể không tuân theo hay sao?
Cái đó nhất định không thể.
Dù sao trong lòng Lưu Phương, bất luận Giang Kiến Văn là tách ra riêng rồi hay là thế nào chăng nữa, thì đời này đều là con trai của Lưu Phương. Bà ta già rồi, Giang Kiến Văn phải nuôi; bà ta không thể cử động, Giang Kiến Văn phải hầu hạ; tương tự, Giang Sơ Nguyệt thân là con gái của Giang Kiến Văn, vậy thì nhất định phải nghe lời giống như Giang Kiến Văn.
Về phần Giang Kiến Võ?
Đó chính là trong mắt của bà ta, được nuôi nấng trưởng thành trong nuông chiều, sau này lương thực mà Giang Kiến Văn kiếm được, đều vẫn phải chia cho anh em một miếng đấy.
Về phần Chó Con…… Lưu Phương nheo nheo mắt, thằng ngốc ngớ ngẩn này, bà ta sẽ luôn nghĩ cách giải quyết nó.
Còn sống quả thực chính là lãng phí lương thực.
Giang Sơ Nguyệt không hề hay biết trong lòng Lưu Phương nghĩ gì, cô cũng không cần biết, bởi vì, cô căn bản sẽ không thuận theo ý của Lưu Phương.
“Chú thím lại không phải không có con trai con gái ruột, hà tất cần cháu gái đến chăm sóc?” Giang Sơ Nguyệt nói, “Không nói cái khác, cháu cũng 15 tuổi rồi, bà nội bảo cháu chăm sóc chút đã bị gãy chân, bà cảm thấy thích hợp sao?”
“Cháu là có thể giúp chú ấy lau người, hay là có thể dìu chú ấy vào nhà vệ sinh? Đến lúc đó có thể nói dễ nghe hay không đây!”
Lời này của Giang Sơ Nguyệt nói quá mức thẳng thắn, chỉ thiếu điều chưa nói Lưu Phương bà mẹ nó đầu óc có phải có lỗ không hả?
Loại công việc lau người đi vệ sinh này, đừng nói một đứa cháu gái như cô, ngay cả con gái ruột cũng không thích hợp, phải là nhân tài đầu óc không tỉnh táo nhường nào mới có thể sắp xếp như vậy?
Mấu chốt là, chân của Giang Kiến Võ là đứt rồi, nhưng Lý Cầm không tàn cũng chưa chết, chỉ là bị trầy da, còn không thể chăm sóc người đàn ông của mình ư?
Lưu Phương bị nghẹn một chút, nhất thời không tiếp lời được.
Mà Giang Sơ Nguyệt lại không hề dừng, tiếp tục nói: “Cháu nghe nói lúc hai người ngã xuống, chú che chở thím ở dưới người, cho nên thím cũng chỉ có mấy chỗ trầy da, ba mẹ cháu về trên đê đi làm, để thím chăm chóc đi.”
“Vợ mình chăm sóc, nói sao cũng sẽ tiện hơn rất nhiều so với người khác!”
Lời này của Giang Sơ Nguyệt nói hợp tình hợp lý, làm cho người ta không thể cãi lại.
Bà dù sao cũng không thể nói, con dâu tao trầy da cũng phải tịnh dưỡng, cho nên đứa cháu gái như mày nhất định phải đến chăm sóc phải không?
“Với lại, Tú Tú không phải ở nhà cũng không có việc gì sao, để nó đi chăm sóc đi?” Giang Sơ Nguyệt liếc Giang Tú Tú rõ ràng không muốn đi một cái, trong lòng buồn cười, không đợi cô ta mở miệng tìm lý do từ chối, lại nói thêm một câu: “Nếu như Tú Tú không muốn đi, không phải còn có Đại Phúc sao. Sang năm Đại Phúc cũng đã 13 tuổi rồi, không phải ngay cả một người cũng không biết chăm sóc đó chứ?”
Lần này Giang Sơ Nguyệt đã phá hỏng hết đường tiến đường lui của Lưu Phương rồi, bất luận Lưu Phương và Giang Tú Tú có nhiều lời thế nào chăng nữa, cũng không nói ra miệng được.
Lưu Phương và Giang Tú Tú lúc này dù sao cũng không thể nói, nhà bọn họ không nỡ tiêu tiền trả chi phí thuốc men, liền muốn lừa gạt cả nhà mấy người đến chăm sóc, chờ lúc phải trả tiền, các người luôn có thể nghĩ ra cách, phải không?
Đương nhiên, Lưu Phương sở dĩ có thể có loại suy nghĩ này, hoàn toàn là căn cứ vào biểu hiện của Giang Kiên Văn ở Giang gia lúc trước.
Công điểm ông kiếm được đổi lấy lương thực, là cả nhà ăn chung. Thỉnh thoảng phụ người khác làm chút đồ gỗ hay gì đó, tiền kiếm được ông cũng đều quen giao cho Lưu Phương.
Cho dù bản thân thật sự có việc gì cần tiêu tiền, ông cũng chủ yếu là tự nghĩ cách đi kiếm tiền.
May mà Giang Kiến Văn là người có thể kiếm tiền, trên tay lại có tay nghề khéo léo. không đến mức hỏi Giang Lão Tam và Lưu Phương há mồm xin tiền.
Theo thời gian, Lưu Phương ngược lại cũng đã quen với thói quen này của Giang Kiến Văn. Rồi thì, bà ta nghĩ rằng, chỉ cần bà ta lừa gạt Giang Sơ Nguyệt lên trấn chăm sóc Giang Kiến Võ và Lý Cầm, nếu như bệnh viện thật sự giục nộp tiền thuốc men hay gì đó, đến lúc ấy Giang Sơ Nguyệt về nhà hỏi bà ta đòi tiền, bà ta sẽ nhất quyết không cho.
Đánh một trận mắng một trận dùng chổi đuổi đứa nhỏ này ra ngoài, Giang Sơ Nguyệt tuy nói đã là người lớn 15 tuổi, nhưng cô dù sao cũng chưa trải sự đời, gặp phải chuyện như vậy, có thể làm thế nào?
Cuối cùng còn không phải để Giang Kiến Văn ra mặt ư!
Về phần nói đau lòng con dâu Lý Cầm? Ha…… Lưu Phương cũng không có lòng tốt này.
Nếu không phải muốn để con trai cả tới chi trả viện phí cho con trai út, bà ta mới lười phải sang đây nói chuyện với con tiểu tiện nhân này đấy.
Đặc biệt là, còn phải chăm sóc cho thằng đần.
Ai ngờ, con nhóc chết tiệt này vậy mà dám từ chối bà ta?
Đâu chỉ Lưu Phương lúc này tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, ngay cả Giang Tú Tú vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, lúc này cũng rất tức giận, một đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Giang Sơ Nguyệt, chỉ cảm thấy con người Giang Tiểu Hoa, quá không biết điều.
“Chị,” Giang Tú Tú thấy Lưu Phương bị Giang Sơ Nguyệt phản công đến mức nó không nên lờ, cô ta mới mở miệng lần nữa. Vừa mở miệng, chính là khóc nức nở, nước mắt y như vòi nước, nói tới liền tới.
Cô ta từ phía sau Lưu Phương bước ra, đi đến trước mặt Giang Sơ Nguyệt, duỗi tay liền muốn túm lấy tay Giang Sơ Nguyệt, nhưng Giang Sơ Nguyệt lại giống như đang tránh rắn rết, bị dọa đến mức lùi lại phía sau hai bước, bàn tay vươn ra giữa không trung của Giang Tú Tú lập tức buông thõng, trông vô cùng xấu hổ.
Giang Tú Tú nghiến chặt răng hàm, không ngừng tự nhủ trong lòng, phải nhẫn nhịn, nhịn một lúc này, về sau có rất nhiều cơ hội lấy lại.
Sau khi nghĩ thông, cô ta ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đẫm lệ, dáng vẻ rất thương tâm, “Chị, em vô dụng, không giỏi giang giống như chị, em làm cái gì cũng hậu đà hậu đậu hấp tấp bộp chộp, nếu không, chuyện nếu cơm cho trại thanh niên trí thức kiếm công điểm, trưởng thôn không tìm người khác, sao lại cố tình tìm chị chứ?”
“Chị à, em cầu xin chị đấy, chị giúp đỡ em gái đi mà.”
Giang Tú Tú nói rồi, cứ như thể thật sự muốn quỳ xuống, lắp ba lắp bắp nhìn về phía Giang Sơ Nguyệt.
Giang Sơ Nguyệt nhìn một màn này, trợn mắt trắng mắt một cách không quá rõ ràng, trong lòng chỉ cảm thấy, Giang Tú Tú cô đúng thật là sinh nhầm thời đại rồi, vào mấy thập niên sau, trên thảm đỏ Cannes tuyệt đối sẽ có một vị trí dành cho cô, tượng vàng Oscar gì đó cũng tuyệt đối sẽ có chỗ của cô.
Ngài tuyệt đối sẽ lưu danh thiên cổ trong lịch sử điện ảnh Hoa Quốc.
“Giúp cô chặt tay chân đi sao? Vừa vặn để cô từ nay về sau, không cần làm gì nữa.” Giang Sơ Nguyệt không chút khách khí nói, “Dù sao giữ lại cũng không có tác dụng gì.”
“Chị?” Giang Tú Tú trợn mắt, thế nào cũng không ngờ được, Giang Sơ Nguyệt sẽ nói ra lời như vậy,
Tuy rằng bọn họ vẫn luôn cảm thất Giang Sơ Nguyệt dường như không giống như trước nữa, nhưng chưa từng có một khắc nào cảm nhận được rõ ràng giống như bây giờ.
Giang Sơ Nguyệt của trước kia trầm mặc ít nói, không khác lắm với Trương Tuyết Phân - mẹ cô, chịu thương chịu khó, cho dù không bằng lòng thế nào chăng nữa, chỉ cần bạn chọc cô ấy thêm mấy câu, cũng sẽ thành thành thật thật đi làm.