Thập Niên 70: Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp

Chương 23.1: Thẩm Như Quy, cậu là muốn quan hệ nam nữ bừa bãi sao?

“Thẩm…… Như Quy?” Dương Bình kinh ngạc nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm đang đứng ở cửa bếp.

Thẩm Như Quy dáng người cao thẳng, cửa phòng bếp cao khoảng 2 mét, anh đứng ở đó, lập tức chắn gần hết ánh sáng bên ngoài.

Ánh mắt anh nặng nề liếc nhìn Dương Bình, sau đó liền rời đi, đối mặt với mọi người trong bếp, giọng nói khi nói chuyện vẫn lạnh lùng trước sau như một, nhưng lần đầu tiên khiến lòng người rét run một cách vô cớ.

“Lúc trước quyết định để Giang Sơ Nguyệt tới đây nấu cơm cho mọi người, là đã trưng cầu qua ý kiến của mọi người, các cậu cũng đồng ý rồi. Hiện giờ, vừa mới nếu được một bữa sáng, thì đã có ý kiến rồi?”

Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.

Nói thật, đã ăn bữa sáng Giang Sơ Nguyệt nấu, ý kiến là không hề có, không chỉ không có ý kiến, mà còn giơ ngón cái lên nữa đấy.

Hương vị thậm chí ăn ngon ngoài dự kiến, quả thức khiến người ta kinh ngạc cảm thán đó được không?

Nguyên liệu nấu ăn đều là đồ bình thường mọi người đều ăn, nhưng thành phẩm được nấu ra, không chỉ hương vị phong phú, mà còn có khô có loãng và nộm nữa, phối hợp với nhau hết sức đồng đều.

Mấu chốt là, lương thực sử dụng thế nhưng còn tiết kiệm hơn một ít so với bình thường họ nấu nữa đấy.

Cho nên, ai sẽ có ý kiến???

Chỉ là, Dương Bình nhắc tới chuyện công điểm…… Con người luôn có một số thói quen đi đường tắt, cảm thấy chính mình đã chịu thiệt.

Dù sao thì, trong lòng một số người, cái nhìn thấy vĩnh viễn đều là người khác đạt được, nhưng lại chưa từng suy nghĩ thử người khác đã âm thầm trả giá bao nhiêu.

Vì thế……

“Không ai có dị nghị?” Thẩm Như Quy bước vào, ánh mắt quét qua trên mặt tất cả mọi người, ngoại trừ Dương Bình và Lý Vĩ Minh, trên mặt những người khác ít nhiều đều mang theo chút xấu hổ.

Thẩm Như Quy thầm cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt không lộ rõ, “Vậy xem ra chỉ có một mình Dương Bình không bằng lòng, vậy thì chia lương thực của Dương Bình ra, cô ấy không ăn chung cùng chúng ta nữa.”

“Thẩm Như Quy, cậu dựa vào cái gì mà làm ra quyết định này?” Dương Bình thở gấp.

Thẩm Như Quy ngay cả ánh mắt cũng không cho cô ta, ngược lại nhìn về phía Lý Vĩ Minh đang làm mặt quỷ ở bên cạnh, lạnh lùng nói: “Đây không phải là yêu cầu của chính cô sao?”

Dương Bình: “...... Tôi yêu cầu lúc nào?”

Thẩm Như Quy nhướng mi liếc nhìn cô ta một cái, tựa như đã nghe thấy chuyện cười nào đó, “Chẳng lẽ là lỗ tai tôi không tốt, nghe nhầm rồi?”

“Thẩm Như Quy……” Dương Bình ủy khuất cực kỳ, dùng đôi mắt nhu nhược đáng thương nhìn về phía Thẩm Như Quy.

Đôi mắt to tròn ngấn nước, hai bím tóc vừa đen vừa bóng rũ sang hai bên, nói thật, vừa nhìn như vậy, thực sự có mấy phần nhu nhược đáng thương.

Mà con người của Thẩm Như Quy, không chịu nổi nhất là nước mắt của phụ nữ.

“Đừng, cô đừng hướng về phía tôi mà khóc, trông như tôi ức hϊếp cô vậy, chúng ta hiện tại chính là đang bàn chuyện.” Khóe môi Thẩm Như Quy đang treo nụ cười, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.

“Dương Bình, nếu cô thật sự cảm thấy Giang Sơ Nguyệt kiếm công điểm này, cô bị thiệt, vậy cũng được, tôi có thể đến nói với trưởng thôn, gạt chuyện này đi, tôi tin tưởng con người Giang Sơ Nguyệt cũng không phải tính tình bám chặt không buông.” Trong chốc lát như vậy, Thẩm Như Quy lại trông có vẻ rất dễ nói chuyện.

Chỉ là, những thanh niên trí thức khác nghe được lời này của anh, liếc nhìn bánh bao màn thầu mềm mại bông xốp, món ăn kèm cực kỳ thơm ngon, ngay cả cháo rau đều ngon hơn rất nhiều lần so với bình thường với vẻ không nỡ, chưa từng có một khắc nào, mọi người thế mà có thể có cùng chí hướng cảm thấy Dương Bình quá nhiều lời rồi.

Đáng tiếc, lúc này mọi người đều nhìn ra được Thẩm Như Quy không hề dễ nói chuyện như ngoài mặt, từng người một chỉ dám ném ánh mắt u oán về phía Dương Bình, dám giận mà không dám nói.

Thẩm Như Quy không cần nhìn, cũng có thể cảm nhận được bầu không khí trong phòng bếp lúc này, trong lòng lập tức có thêm mấy phần tẻ nhạt vô vị, “Lát nữa một người trong chúng ta cầm một số đồ vật đưa qua cách vách cho Giang Sơ Nguyệt, coi như cảm ơn người ta hôm nay đã nấu bữa sáng cho chúng ta, về phần sau này, ha…… quá khứ như nào, thì về sau vẫn là như thế.”

Nói xong, Thẩm Như Quy xoay người liền chuẩn bị rời đi, Lý Vĩ Minh nhảy ra, “Này, Như Quy, hay là hai chúng ta cầm lương thực qua nhà Giang Tiểu Hoa, chúng ta ăn cơm chung? Trước kia không phải cũng như vậy sao?”

Thẩm Như Quy nghe được lời này, quay đầu lại liếc Lý Vĩ Minh một cái.

Lý Vĩ Minh chớp chớp mắt với anh, vẻ mặt cười giảo hoạt, đột nhiên cảm thấy, trẻ con lớn lên trong đại viện sao có thể thật sự vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn chứ?

“Tôi cảm thấy cách nghĩ này của cậu không tồi.” Thẩm Như Quy nhướng mày, nói.

Lời của Thẩm Như Quy đều nói đến mức này rồi, những người khác ngược lại không thể nói thêm cái gì nữa. Chỉ có Giang Yến thật lòng thật dạ gọi Thẩm Như Quy lại, nói: “Thẩm Như Quy, mấy người Giang Tiểu Hoa đã tách nhà ra riêng rồi, hiện tại trong nhà bọn họ thiếu nhất chính là lương thực, cô ấy qua đây nấu cơm cho chúng ta, ít nhiều có thể kiếm chút công điểm, cũng có thể trợ cấp trong nhà. Chỉ dựa vào ba mẹ cô ấy, còn phải nuôi hai đứa con, quá vất vả rồi.”

Có Giang Yến dẫn đầu, những người khác nhao nhao phụ họa.

“Đúng vậy, cái này vốn dĩ chính là lúc trước chúng ta đã đồng ý, sao có thể bởi vì ý nghĩ xấu xa của một cá nhân, cứ bỏ qua như vậy chứ?”

“Thẩm Như Quy, dù sao, nếu cậu thật sự không để cho Giang Sơ Nguyệt tới nấu cơm nữa, thì tôi sẽ xách theo lương thực đến cửa.” Một nam thanh niên trí thức tuổi không lớn lắm trong đó bắt gặp ánh mắt bất mãn của Thẩm Như Quy, anh ta cũng không sợ, tiếp tục nói: “Cho dù cậu ngăn cản cũng vô dụng.”

“Phải đó phải đó, Thẩm Như Quy, ngôn luận của một cá nhân không đại biểu cho ngôn luận của tập thể.”

“Nếu Dương Bình thật sự không muốn ăn cơm tập thể, vậy thì cô ấy không ăn nữa là được mà, bọn tôi bằng lòng nha!”

“Ừ…… cơm Giang Sơ Nguyệt nấu quả thực là món ngon nhất tôi từng ăn khi xuống nông thôn suốt ba năm qua, dù sao thì tôi kiên trì muốn cô ấy tiếp tục qua đây nấu cơm.”

……

Mọi người vừa nói, vừa vô thức cách xa Dương Bình một chút, tức khắc, trong phòng bếp vốn dĩ không quá lớn thoạt nhìn giống như tam giác sức mạnh.

Thẩm Như Quy, Lý Vĩ Minh, Giang Yến đứng ở một chỗ.

Những người khác đứng ở một chỗ, còn thỉnh thoảng liếc Dương Bình một cái, không biết còn tưởng rằng Dương Bình là virus đấy.

Mà Dương Bình, đang bưng hộp cơm bằng hợp kim nhôm, dáng người thon gầy đứng lẻ loi trơ trọi ở chỗ gần cửa.

Dương Bình mặt đã tức đến trắng bệch rồi, vốn dĩ còn có mấy phần điệu bộ diễn trò lúc này cũng thật sự sắp tức phát khóc rồi, cơ thể run rẩy, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt phức tạp dừng trên người Thẩm Như Quy.

Dương Bình thích Thẩm Như Quy không phải là bí mật, chẳng qua mọi người đều ngầm hiểu rõ mà không nói ra, bình thường ở trước mặt Thẩm Như Quy, Dương Bình cũng đa phần là dáng vẻ ngoan ngoãn lanh lợi.

Lúc riêng tư mọi người cũng đã từng suy đoán Dương Bình và Thẩm Như Quy có khả năng ở bên nhau hay không.

Có điều, cho tới nay mọi người cũng đều chỉ suy nghĩ một chút ở trong lòng, con người Thẩm Như Quy trông thì ôn hòa, nhưng nói thật, thật sự không ai cảm thấy tính tình anh ôn hòa đúng như bề ngoài, vì thế, ngoại trừ Lý Vĩ Minh, cũng không có ai sẽ thăm dò qua trước mặt anh.

Hiện giờ vừa nhìn, trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ rồi.

Cùng lắm là Dương Bình tự mình đa tình mà thôi, Thẩm Như Quy người ta căn bản không hề để Dương Bình vào mắt.